Đứng giữa Giữa sinh tử, trong đầu tôi hiện ra một ý niệm thập phần phức tạp.
Rất nhiều ý niệm giống như sao băng chợt loé rồi vụt qua.
Cái vực sâu này tựa hồ như không có đáy, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị tan xương nát thịt, nhưng cái thời gian này vẫn luôn không đến.
Chẳng lẽ không phải chết?
Cái ý niệm này vừa hiện lên trong lòng, tôi lập thức hiểu rõ rất nhiều thứ.
Lòng tôi mặc niệm bảo cáo của Giang Khởi Vân, anh ấy đã từng nói, anh ấy sẽ nghe được — mỗi lần tôi niệm bảo cáo, anh ấy sẽ cảm ứng được, sau đó âm thầm cười nhạo tôi có tạp niệm.
Bây giờ thì sao? Ở cái không gian này, anh ấy ở trêи vách núi cao ngồi quên, còn tôi thì lại rơi xuống vực sâu mờ mịt, anh ấy có thể nghe thấy thanh âm của tôi không?
Thí hư cực, thủ tịnh đốc
Nếu tôi có thể đạt được tâm cảnh như vậy, có lẽ sẽ có thể tìm hiểu một chút cái gọi là ” đạo”.
Nhưng trong hoàn cảnh này, tôi không thể nhắm mắt chờ chết.
Tôi đưa tay lên bịt tai lại một lúc, rồi hướng tay về phía trước mặc niệm chú ngữ, Ngàn Trọng Tuyết từ lòng bàn tay hiện ra, chiếu sáng cả một vùng nhỏ xung quanh
Dưới ánh đèn mờ ảo, dường như không có cái gì … Ngay cả cái đáy cũng là bóng tối vô tận.
—— nơi này không phải là nơi sẽ ngã chết người sao?
Nơi này dùng để làm gì?
Chí tâm quy mệnh lễ …..
Nguyên thủy đại Tôn Thần được xưng là người tôn quý nhất, nhất thánh nhất linh Thanh Hoa Đại Đế. Một đại tôn thần, ngài, lão nhân gia tốt xấu gì cũng chỉ điểm cho ta một chút, xin hãy chỉ điểm cho ta, để ta tự mình đi ngộ đạo!
Tất cả đều để tôi tự mình đi giác ngộ ….. Tôi nào có ngộ tính cao như vậy?
Nếu thật sự ngã chết, thì trêи ngực tôi vẫn còn Vãng sinh bất diệt huyết chú, cho dù có ly biệt trong thời gian ngắn ngủi, thì tôi vẫn còn có cơ hội gặp lại anh ấy.
Chỉ là không biết anh ấy có nhớ tôi không,
Ngồi quên chính là vứt bỏ những tạp niệm dư thừa, có phải tôi cũng ở bên trong những tạp niệm này không?
Nếu anh ấy quên tôi ….
Tôi có lẽ ….. Sẽ mặc kệ để anh ấy quên tôi đi.
Nếu tôi không thể chứng đạo thành tiên, chỉ có thể ngây ngẩn sống quãng đời còn lại, luôn để anh ấy vướng bận loạn tâm, chi bằng cứ để anh ấy quên tôi đi.
Tổ Đạo đã từng nói đến vong tình, đây là những triết học cao nhất của Đạo Giáo.
Thiên Đạo vô tình, Thái Thượng Vong Tình.
Những lời này có ý là vong tình mà trí công, không vì cảm xúc mà xúc động, không vì tình cảm mà nhiễu loạn.
Nhưng có thể làm được điều này, có rất ít tôn thần tiên gia có thể làm được.
Vong tình, phi tuyệt tình, phi vô tình, là có tình nhưng không thể bị tình dẫn dắt, không vì tình mà bị gông cùm, không vì tình mà bị gài bẫy, không vì tình mà trở nên khổ ải.
Có thể đem một chữ tình nồng hậu mê loạn, xử lý đến cởi mở tự tin.
Một chữ tình mê người nhất, một chữ tình cũng đả thương người nhất.
Chỉ cần dùng chữ tình, khó tránh khỏi sẽ bị tổn thương, có thể tâm tư thanh minh, tự do thoải mái cũng chính là một loại cảnh giới.
Nếu cứ u mê phẫn uất, hại người hại mình, liền sẽ trở thành ác hình ác trạng, có tội với từ ” đạo”
Tôi yêu anh ấy, chưa từng nghi ngờ điều này, có lẽ kinh nghiệm của tôi quá ít, cho nên không hiểu trêи đời này không có nam nhân thì sẽ tốt hơn.
Nhưng sinh mệnh của tôi chỉ có anh ấy, dù người khác có tốt đến đâu, thì đó cũng chỉ là chuyện của người khác
Khi có anh ấy, tôi sẽ hạnh phúc thoả mãn, khi không có anh ấy, tôi sẽ lạnh lùng sống nốt quãng đời còn lại.
Đơn giản chỉ có như vậy.
Trong lúc này, tôi giống như hiểu ra rất nhiều tình cảm
Thái gia gia làm trái âm dương, gây hoạ cho con cháu, còn bố tôi thì không thiết gì đến linh bài ngày giỗ của mẹ, cũng chưa bao giờ nghĩ người yêu của mình đã qua đời, còn anh tôi nỉ hộ ái ố, gian xảo khôn khéo, ngang ngược, nhưng lại rất hiểu biết …..
Họ đều biết cách buông bỏ, nhưng không ai có thể tự do tự tại được
Tôi cũng không làm được.
Cùng lắm thì không quấn quýt si mê, không vọng tưởng, trở thành một lão nhân trăm năm tịch liêu.
Cái ý niệm này vừa xuất hiện, thì Ngàn Trọng Tuyết trong tay tôi dường như sống dậy
Một bông hoa sen nho nhỏ ở trong không trung vùng dậy
“A …” Xương