Giang Khởi Vân ngồi quên lâu như vậy rồi, nói chuyện đều yêu cầu phải tìm hiểu sâu sa mới hiểu được.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu, những lời này có nghĩa là gì, anh ấy muốn nói:” anh ấy không bị thất tình lục ɖu͙ƈ chi phối, mà bị tôi chi phối?
….. Có thể thổ lộ một chút được không?
Lúc thân thể của tôi phản ứng kịch liệt, anh ấy hơi dừng lại để tôi bình phục tâm tình và hô hấp.
Hiện giờ không giống như trước kia, trước kia anh ấy sẽ không quan tâm đến não bộ của tôi, vì thiếu oxy mà ngất đi, còn hiện giờ thì lại để ý đến điều đó.
Anh chàng này … Tôi nghi ngờ anh ấy và anh tôi có giao dịch.
Chẳng nhẽ anh ấy thực sự đi tìm anh tôi để xem sách y học?
Hay là nói chuyện với anh tôi bàn luận về ” xúc đầu gối” lúc tôi không biết, tôi cảm thấy hiện giờ …. Anh ấy so với trước kia, tài giỏi hơn nhiều.
Anh ấy nhìn vẻ mặt căm hận của tôi, buồn cười nói:” sao? Làm em hơi chút khó thở, em còn có ý kiến gì sao?”
Vậy thì anh lui ra ngoài đi, còn ở chỗ này từ từ cọ sát, thật muốn bệnh.
Anh ấy giơ tay lên, giúp tôi gỡ bỏ cánh hoa trêи tóc, hôn lên dấu vết của huyết chú, rồi anh ấy dừng lại một chút, đột nhiên hỏi:” hai vật nhỏ kia đâu?”
Cái gì?
Tôi sững người, sau đó mới biết anh ấy đang nói về U Nam và Vu Quy.
“Anh … anh không thể nhớ tên của chúng nó sao?” Tôi dở cười dở khóc.
Anh ấy cười nói: ” sao lại không nhớ chứ? Lúc em nói ta đặt tên cho bọn chúng, lúc đó ta rất nghiêm túc”
Người ấy Vu Quy, sâu kín Nam Sơn.
“À … chuyện đó … sau này … Ừm, sau này … Anh không định gọi tên bọn chúng à …..”
Động tác của anh ấy, làm cho giọng nói của tôi trở nên không rõ ràng, tên này thật là ác liệt …. Ác liệt đến làm tôi không biết giận.
Anh ấy cười nói:” hiện giờ bọn chúng chính là vật nhỏ, lớn lên sẽ gọi tên”
Tôi phát hiện, anh ấy đối với hai chữ ” vật nhỏ” này, chứa đựng tình yêu vô bờ bến, giống như cách gọi này phản ánh rõ nhất tâm tình của anh ấy vậy.
Tâm tình của anh ấy quả thực có chút khác thường, dường như sau khi ngồi quên đi, anh đã trở nên trầm tĩnh và rộng lượng hơn.
“A… anh lại cắn em!” Sao anh ấy lại chuyên môn chọn chỗ nhạy cảm để cắn như vậy!
” ….. Ai bảo em ngọt, nếu không phục, em có thể đòi lại ta!”
” đòi lại thế nào? Chẳng nhẽ lại cắn anh?”
” đương nhiên, tùy ý em cắn!” Trong ánh mắt của anh ấy mang theo tia đắc ý.
Là rất đắc ý mới đúng.
Một người vốn dĩ là vật tế phẩm, cư nhiên lại đi yêu anh ấy, nguyện ý mở rộng thân thể, nguyện ý nuôi dưỡng huyết mạch, nguyện ý dâng hiến máu thịt, tinh thần và linh hồn của mình.
Nguyện ý dâng hiến hết tất cả.
Để đổi lấy tình yêu của anh ấy, thiên thiên tuế, ngàn vạn năm.
Được ….…
Kỳ thật, nếu cứ như vậy mà tính lên, tôi đã tính được rồi.
Người ta đều nói tiểu biệt thắng tân hôn.
( Tác giả truyện này toàn dùng từ ngữ địa phương, dịch mà mỏi cả mắt, đọc thì đau cả lưỡi).
Tôi cúi người nhìn dấu vết trêи người mình….. trêи da thịt vệt đỏ thật nhiều, ái muội đến kinh khủng.
“… Anh thật quá mức.”
” Một lần cũng là quá mức?” Anh ấy khẽ nhíu mày nói:” trước kia em không dám nói như vậy, hiện giờ lại nói ta quá mức sao? Hay là em thích như trước kia?”
” Không phải, anh để lại nhiều dấu vết như vậy, không thể che được …. ” Tôi cố gắng kéo cổ áo lại.
Ba cái cổ áo bị anh ấy kéo đến hỗn độn vô cùng, nếu một người mà phải mặc loại quần áo như vậy, thật là khó khăn
Anh ấy cố ý đưa tay ra giúp tôi sửa sang lại cổ áo, để tôi không phải vòng tay ra sau lưng chỉnh lại thắt lưng cho mình.
Từ Thanh Tịnh Cực Lạc Thiên đi ra, đứng ở trêи vách núi, anh ấy giúp tôi cầm đuôi áo choàng, nhíu mày nói:” nữ nhân bạch bạch xong, sẽ dễ dàng bị trúng gió, bị cảm lạnh, nơi này gió lớn, đi mau …..”
Anh ấy vừa dứt lời, thì tiểu đồng tử cõng hồ lô lớn chạy đến, vẻ mặt u oán nói:” đế quân đại nhân, ngài cũng quá. — cũng quá không