Dịch: Vi Vu
Trêи đường đến nhà của Thiệu Nhất Hàng, anh tôi đã gọi điện cho Lâm Ngôn Thấm, vì cần cô ấy đưa chúng tôi vào.
Anh tôi không muốn Thiệu Nhất Hàng đến đón chúng tôi, anh nói nhìn thấy Thiệu Nhất Hàng là đã nổi da gà lên rồi.
Lâm Ngôn Thấm và mẹ của cô ấy sống ở chỗ này, còn Lâm Ngôn Hoan thì ở bên ngoài một mình.
Anh tôi cúp điện thoại, thấy tôi rầu rĩ, nhíu mày hỏi: “Sao vẫn còn tức giận?
Tôi không muốn tức giận, nhưng quan niệm và suy nghĩ của Giang Khởi Vân khá đặc biệt, tôi không thể thay đổi được anh ấy.
“Hay là cứ để thuận theo tự nhiên đi, em sợ cái gì, hắn nuôi dưỡng em đến mềm mại, sinh con, đối với em chỉ có tốt chứ không có hại, đây cũng là biện pháp hài hoà nhất, không phải lão tổ tông đều dạy như vậy sao!” Anh tôi cười nói.
” Hơn nữa, nếu em ép buộc hắn, chẳng lẽ trong lòng em sẽ dễ chịu sao?”
“Thực ra, những gì hắn nói cũng có đạo lý, vốn dĩ lưỡng tình tương duyệt, hoặc là giữa phu thê, loại chuyện này nên để thuận theo tự nhiên, tư duy quan niệm của hắn khác với phàm nhân, hắn cảm thấy lúc làʍ ȶìиɦ mà sử dụng biện pháp tránh thai, không được sa vào hưởng lạc, chìm đắm trong sắc đẹp, thì không có ý nghĩa gì cả! Đạo lý của hắn hoàn toàn không sai, sao em có thể cùng hắn giảng giải đạo lý được?”
” Có phải em vẫn do dự, sợ hai năm sinh ba sẽ bị người khác chê cười, đúng không?”
Anh tôi không chút lưu tình nói: “Chúng ta sẽ không chê cười em đâu, em đừng suy nghĩ nhiều quá”.
” ……. Anh ấy nói không làm …. Không làm thì không làm, hừ …. “
Nhớ đến những lời này, trong lòng tôi liền dâng lên cảm giác chua sót.
Tôi không từ chối cùng anh ấy thân mật, chỉ là không muốn quá nhanh lại có …
Nhưng anh ấy lại cảm thấy, nếu có lo lắng chi bằng cắt bỏ hoàn toàn phiền muộn, hồi tâm dưỡng tính, cắt bỏ những lo toan này đi
Dù sao, đó không phải là vấn đề lớn đối với anh ấy, phải không?
Có vẻ như tôi đang rất oán hận.
“… Anh, nếu anh và Lâm Ngôn Thấm vô tình có con thì sao?” Tôi ngập ngừng hỏi.
Anh tôi sững sờ, thẳng thắn đáp: “Vậy thì sinh, chỉ là anh đang cố gắng tránh, không để tình huống này sảy ra, phải quản tốt tiểu huynh đệ của mình chứ, không thể quá vong tình được …. Anh không muốn cho cô ấy thêm áp lực, trước tiên tẩy trắng nhà của chúng ta xong rồi tính tiếp!”
Anh tôi chuyển chủ đề:” em có áp lực gì sao? Em lại không phải là người bình thường, không cần lo lắng không thể sinh con, không thể nuôi chúng, cũng không trở nên xấu xí mập mạp …. Cùng lắm thì đi nộp phạt vì hộ khẩu quá nhiều, nhưng chúng ta lại không thiếu tiền phạt”.
Được rồi, được rồi, anh tôi cũng đứng về phía anh ấy.
Nhưng anh ấy nói không làm, tôi …
Tôi vẫn còn một chút tức giận.
Tiên gia, tôn thần.
Tình yêu của họ … Người thường thật sự không thể chịu nổi …
Tôi dễ bị dỗ dành như vậy, không nóng nảy, nhưng tôi cũng nhịn không được mà oán trách anh ấy vài câu.
Nếu là phu thê bình thường, hẳn là sẽ sớm đứng bên bờ vực chia tay.
” Chuyện này anh không giúp được em, chỉ có thể dựa vào hai đứa có chung nhận thức …. chủ yếu là em phải thoả hiệp, hắn có thanh tâm quả ɖu͙ƈ, em chịu nổi không?”
“ Tại sao lại không chịu nổi?!” Tôi nhìn anh tôi.
” Thôi thôi… Em cũng đi theo thanh tâm quả ɖu͙ƈ đi, để xem hai đứa như thế nào, loại chuyện này có gì ngượng ngùng đâu? Muốn thì nói muốn, giờ hai đứa đều có con rồi, nói tôn trọng nhau như khách, ai tin ….”
Anh tôi phun trào vài câu, còn tôi thì xấu hổ, cúi đầu, không hé răng nói nửa lời.
Khi đang dây dưa với người mình yêu, đột nhiên ngừng lại, tôn trọng nhau như khách, ngay cả lúc gần nhau trong gang tấc cũng muốn kiềm chế ɖu͙ƈ vọng của mình, cái tư vị này ….
Đại khái là chỉ có một mình, mình biết
Lâm Ngôn Thấm cùng hai vệ sĩ, đưa chúng tôi đến phòng an ninh để đăng ký chứng minh thư, dấu vân tay và camera, sau đó mới được bước vào trong đại viên bí ẩn, kín