Dịch: Vi Vu
Tôi nhíu mày nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thiệu Nhất Hàng: “Ngươi có ý gì?”
” Nào có ý gì đâu, chỉ là muốn mời ngươi đi ăn cơm, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta thôi!” Hắn cười nói.
” Vậy tại sao không mời cả anh trai ta? Còn nói anh ấy không ở đây là vừa lúc?” Tôi không hiểu tên này muốn làm gì.
Hắn thở dài:” anh trai của ngươi quá thông minh, lần sau ta sẽ mời một mình hắn, lần này mời ngươi đã, chúng ta đi thôi, phòng ta cũng đã đặt rồi!”
Hắn có thái độ kiên quyết như vậy, hơn nữa còn có một đám đồ đen đứng kín cửa nhà tôi, tôi không đi cũng không được.
Đừng làm cho nãi nãi và hai tiểu bảo bảo kinh hãi.
” Tôi sẽ đi với người!” Đại Bảo thấy không khí không ổn, liền mở miệng nói.
Thiệu Nhất Hàng không khách khí trả lời:” ta chỉ mời một mình Mộ cô nương, còn những người khác không liên quan, đừng đến xem náo nhiệt!”
Hắn nhìn về phía tôi, cười nói:”Chuyện của Kỳ Khả Hân đã bùng nổ, sẽ có rất nhiều người bị cô ta liên lụy, chuyện này đã tạo cơ hội cho một số người có ý định đẩy bài, nhà của chúng ta cũng khó thoát, nhưng nhà của ta lại không giống với bọn họ ….. bởi vì nhà ta quen biết các ngươi, haha, đi thôi, Mộ tiểu thư, cho ta một cơ hội để cảm ơn ngươi đi!”
Trong lời nói của hắn có rất nhiều thông tin, tôi gật đầu nói: “Được, ta thay quần áo, chờ một chút.”
Hắn gật đầu, nhắc nhở: ” những đồ dùng tối tân, ngươi có thể mang theo, nhưng đừng mang hàng cấm, chỗ chúng ta đến ăn cơm rất nghiêm ngặt!”
Tên này……
Vết thương trêи tay của Thiệu Nhất Hàng tương đối nghiêm trọng, cũng may không ảnh hưởng gì đến nội tạng, tuy hắn là một nam nhân thanh tú, nho nhã nhưng để chế phục được một nữ nhân trung niên ngoài 50 tuổi, quả thật cũng không quá khó.
” Lần này may mà quen biết các ngươi, bằng không gia đình của chúng ta cũng sẽ bị liên lụy, nếu không phải nể mặt các ngươi, hơn nữa việc này các ngươi cũng có liên quan đến ta, mà Lâm Ngôn Hoan lại muốn bảo vệ các ngươi, cho nên nhà ta mới tránh được một kiếp nạn!”
“Nếu không, Lâm Ngôn Hoan cũng muốn đẩy nhà ta, haizzzz, đúng là một đời vua một đời thần!” Thiệu Nhất Hàng ngồi trêи ghế, thoải mái rung chân.
Tôi không có hứng thú với quan trường, cho nên chỉ nghe hắn nói, chứ bản thân không bình luận cái gì.
Thiệu Nhất Hàng liên tục liếc mắt nhìn tôi, tôi có chút nóng lòng, nhịn không được mà hỏi: “Thiệu tổng có gì cứ nói, đừng nhìn ta chằm chằm như vậy!”
” Nhìn cũng không được sao? Ta chỉ muốn nhìn xem Mộ Gia có gì đặc biệt, mà có thể làm cho hai anh em Lâm Gia coi trọng đến vậy!” Hắn cười cười vuốt tóc.
Tôi có thành kiến với đôi bông tai đính kim cương của hắn, một người đàn ông, sỏ khuyên tai, lại còn có những viên kim cương lấp lánh, sợ người khác không biết hắn có tiền sao?
” Chuyện lần này, ta phải cảm tạ ngươi như thế nào? Tiền bạc? Ngươi cứ mở miệng nói.” Hắn cười nói.
” Thôi, nhà ta hiện giờ không thiếu tiền!” Tôi nhàn nhạt trả lời:” ngươi nợ ta ân tình, nhưng mà không biết ngươi có nặng tình nghĩa không ….. “
Hắn “hahaha” cười vài tiếng: “Ai nói Mộ tiểu thư dễ bị bắt nạt chứ, ta đã đi hỏi thăm về nhà ngươi, cơ hồ mọi người đều nói ngươi mềm lòng, dễ nói chuyện!”
Tôi bĩu môi, trời sinh đã thế rồi, không có cách nào khác.
Thiệu Nhất Hàng cười nói:” ta cũng không muốn nợ người khác ân tình, lát nữa ta sẽ trả lại ân tình cho ngươi!”
Hắn thần bí cười cười.
Nơi Thiệu Nhất Hàng đưa tôi đến là một nhà hàng xa hoa khép kín của Trung Quốc, xe chạy vào bãi đậu xe ngầm như một hầm ẩn trú dày đặc của lực lượng phòng không, chúng tôi đi thang máy đặc biệt để tiến vào phòng
Trong phòng có một nam nhân đang ngồi ở đó.
Khuôn mặt phúc hậu, mặt mày điềm tĩnh, thoạt nhìn trông có vẻ nhân hậu, nhưng ở giữa hai tròng mắt là một sự âm trầm phức tạp khó có thẻ miêu tả
” …. Thiệu tiên sinh, xin chào!” Tôi nói.
Khóe miệng của nam nhân này mấp máy: ” Ngươi biết ta sao?”
” ….. Sau khi biết Thiệu Nhất Hàng là con của ai, ta đã đặc biệt chú ý đến tin tức, và đã gặp ngài hai lần!” Tôi thành thật trả lời.
Hắn gật đầu, giơ tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống
Trêи chiếc