Dịch: Vi Vu
" Anh thấy chưa? Thay như thế này." Tôi thay tã cho Vu Quy và đưa một cái mới cho Giang Khởi Vân
Anh ấy nhíu mày nói: "Ai đã phát minh ra thứ này?"
" Quan tâm nhiều như vậy gì vậy, mau thay tã cho con đi, em buồn ngủ quá..." Tôi vỗ về Vu Quy rồi đi ngủ.
Tôi không biết Giang Khởi Vân đã thay tã cho U Nam như thế nào, bởi vì tôi rất buồn ngủ, Hiếm khi tôi mới có thể cùng anh ấy và hai đứa nhỏ đi vào giấc ngủ, ngủ thật sự thoải mái.
Nhưng ngày hôm sau khi tôi mở mắt dậy, Vu Quy và U Nam ngủ trong vòng tay tôi, còn Giang Khởi Vân thì biến mất.
Tôi dụi mắt, ngay lập tức kéo chiếc quần vải cotton của U Nam ra, chiếc tã được quấn rất kỹ, vừa phải và quấn đúng cách.
“… Tên này, chỉ cần anh ấy nguyện ý, là làm rất tốt!” Tôi nhíu mày lẩm bẩm.
Giọng của Lão Tác từ bên ngoài sân vang lên: "Ôi tổ tông của ta! Ngươi đi đâu vậy? Đại Tiểu thư lo lắng cho ngươi đến sắp chết đi rồi! Đi, ta tắm cho ngươi!"
Ơ?
Cái này để làm gì?
Lão Tác là một nhân vật lợi hại, hắn có thể nói, có thể làm, trông không đáng tin cậy lắm nhưng có thể chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của rất nhiều người, có thể nhanh chóng hiểu được thói quen sinh hoạt và tính khí của chúng tôi. Đây cũng là một loại có khả năng.
Ít nhất hiện giờ chúng tôi cũng đang ỷ lại vào hắn.
Nghe thấy tiếng "meo" cảnh báo ở bên ngoài sân vang lên, tôi lập tức bật dậy, mở cửa.
Tiểu Nghiệt nhanh như chớp chạy vào nấp sau tôi, rồi nhe răng trợn mắt với Lão Tác.
“Được rồi, được rồi… Lão Tác, lát nữa ta sẽ tắm rửa cho nó sạch sẽ, không sao đâu.” Tôi cảm thấy mọi lo lắng của mình đều được giải quyết.
Lão Tác nhất quyết bắt Tiểu Nghiệt đi tắm, hắn nói trong nhà có trẻ em thì động vật phải chú ý vệ sinh, vì vậy Tiểu Nghiệt đã run lên vì tức giận
Nó không phải là một động vật bình thường, nó là một động vật có thân thể đắc đạo, là phần tử siêu cấp anh minh, cho nên đối với tên phàm nhân vô lễ như Lão Tác thật khó chịu.
Nhưng Lão Tác cũng hết lòng vì hai đứa nhỏ, cho nên Tiểu Nghiệt cũng không thể cắn hắn.
"Hừ! Ta vất vả lắm mới đem được bộ xương khô của nữ quỷ kia đuổi về Mật Giang, không được một câu khen ngợi, mà ngủ đến mặt trời lên cao còn chưa chịu dậy!" Tiểu Nghiệt nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn tôi.
Bị một con mèo lớn,... Không đúng, một con mèo lớn đẹp trai "hung tợn" nhìn chằm chằm, trong lòng có một "mẫn cảm" không nói lên lời.!
thật dễ thương! Tôi thật muốn cố tình trêu chọc nó!
"... Mặt ngươi có biểu tình gì vậy, si ngốc à, ngủ đến choáng váng rồi sao?" Tiểu Nghiệt nhảy lên bàn, cố gắng nhìn đối diện với tôi.
Nó vừa dứt lời, Giang Khởi Vân liền xuất hiện trong phòng, làm tôi hoảng sợ.
Tiểu Nghiệt sửng sốt, tách một tiếng, nhảy vào lồng ngực của tôi, làm tôi loạng choạng nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy nó.
Thành thật mà nói, nó so với hai tiểu bảo bảo của tôi còn nặng hơn.
Giang Khởi Vân nheo mắt, nhìn nó đang vùi đầu vào vòng tay tôi, cười lạnh, đưa tay túm cổ nhấc nó lên.
" súc sinh… Ngươi thật là can đảm, dám mắng cô ấy.” Giang Khởi Vân lạnh lùng nói.
Tiểu Nghiệt không dám mở miệng, nó giống như một con báo trước mặt tôi, còn ở trước mặt Giang Khởi Vân thì giống một con mèo.
Giang Khởi Vân ném nó vào góc tường, lạnh giọng hỏi: " những chuyện ta phân phó, ngươi làm thế nào rồi?"
Tiêu Nghiệt vội vàng đáp: "Hồi bẩm Đế Quân đại nhân, ta đã đuổi cô ta trở về, không để cô ta không còn chạy loạn, ta chính mắt nhìn thấy cô ta chạy vào trong pháp môn của sông Mật Giang"
Giang Khởi Vân gật đầu, Tiểu Nghiệt có chút sợ anh ấy, lập tức tự mình chạy ra ngoài, trốn đi thật xa.
"... Tại sao anh lại xuất hiện? Không cần tới Điện Thiên Tử nữa sao? Anh là Tôn Thần tiên gia có thần chức, đến giờ rồi, không trở về vị trí của mình hả?"
Số lần anh ấy xuất hiện