Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 542


trước sau

Dịch: Vi Vu

Tiểu Nghiệt gầm gừ rồi vội vàng trở lại sân, tôi nghe được giọng nói run rẩy của một nữ nhân khác: "Đừng đến đây! Nếu không... Đừng trách ta run tay!"

Giọng nói này--

Tôi đã suýt chút nữa tức chết!

Hề Linh Chu!

Tiểu mụ phù thủy này, rốt cuộc là muốn làm gì?!

Lúc đầu là muốn đồ vật trên người Giang Khởi Vân, nhưng bây giờ lại dám thông đồng với Âm Soái đến đây bắt con tin!

Pháp chú mà Giang Khởi Vân để lại là cấm chú trừ tà phá ma, nhưng lại không nghĩ Hề Linh Chu trèo tường nhảy vào.

Thật mau, trong tiếng gầm gừ hung hăng của Tiểu Nghiệt, Hề Linh Chu lùi lại, trong tay cầm một cây gai ba cạnh, phần đầu nhọn hướng về phía U Nam đang trên tay cô ấy.

U Nam rõ ràng là bị cướp đoạt ra ngoài --- trên người không có tã lót, chỉ mặc một chiếc áo bông nhỏ.

Nãi nãi đã có tuổi, đối phó với tiểu quỷ quái thì được, chứ đối mặt với một người trẻ tuổi, thì làm sao có thể bảo vệ được cả hai.

Trời lạnh như vậy, U Nam chỉ mặc một chiếc áo bông nhỏ bên ngoài, trong gió lạnh, lại bị mụ phù thủy Hề Linh Chu bắt cóc, lòng tôi đau đến chảy cả máu.

" Hề Linh Chu..." Tôi tức giận đến lồng ngực kịch liệt dâng lên, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: "Ngươi thật to gan... đây là con của ai, ngươi không biết sao?!"

Trạng thái của Hề Linh Chu có điểm không đúng, cô ấy bị đầm lầy âm khí trên mặt đất kích thích đến cơ thể dị ứng sưng đỏ, nhưng trong mắt cô ấy lại không có sự tàn nhẫn như trước, ngược lại, còn lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Đây là chuyện gì? Lông mày của tôi giật giật.

Cho dù lá gan của cô ấy rất lớn, nhưng cô ấy cũng không dám làm ra những chuyện như thế này.

Nếu hai đứa nhỏ này bị thương, đừng nói đến Tôn Thần tiên gia sẽ giáng tội trừng phạt, mà ngay cả Thẩm Gia và Mộ Gia cũng muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.

"Mộ, Mộ Tiểu Kiều... ngươi, ngươi mau giao cái đầu hồ ly ra đây!" Cô ấy giọng nói run run: "Đầu hồ ly kia, ngay từ đầu ta đã nói, ta muốn mang đi!Mau giao lại cho ta!"

Đầu hồ ly?

Cái đầu hồ ly quan trọng như vậy sao?

“ Hề Linh Chu, ngươi làm chuyện này… là bản lĩnh của chính mình, hay là ý của Hồ Tiên trong thân thể sư phụ ngươi Mã Lão Thái?!” Tôi trầm giọng hỏi.

Khóe miệng Hề Linh Chu run lên, lộ ra một nụ cười đã biết rồi còn hỏi - nhưng nụ cười này hiện lên trên khuôn mặt cô ấy, so với khóc còn muốn xấu hơn.

Cô ấy lùi về phía sau, lùi đến bên cạnh nữ âm soái kia, có chút vội vàng nói: " Nguyệt sư thúc, ta đã bắt được con tin——"

“Bốp!” Một cái tát giòn giã vang lên.

Nữ âm soái được Hề Linh Chu gọi là " Nguyệt sư thúc" đã giơ tay tát vào mặt cô ấy.

"..... Thật là thứ không có tiền đồ, ta còn tưởng ngươi đi tìm đầu hồ ly, Hóa ra không tìm được đầu hồ ly, chỉ tìm được một đứa trẻ để làm con tin?" Cô ấy lạnh lùng quát mắng.

Lòng tôi nhanh chóng tính toán, nữ Âm Soái này cũng là một thành viên của Minh Phủ, cho dù Phúc Linh Minh Vương, Lão Vương Gia này là người duy nhất trên đời này có lòng dạ khó lường, có lãnh thổ, bằng mặt không bằng lòng, tóm lại là còn ở trong Minh Phủ, thì đối với Giang Khởi Vân vẫn còn kiêng kị.

Giang Khởi Vân hiện giờ đã đi đến Cửu Trùng Thiên, Tử Vi Viên, còn nhân vật lợi hại nhất Minh Phủ bây giờ là......

" Vì một cái đầu hồ ly, đáng giá cho ngươi phạm vào tội đại nghịch bất đạo sao?" Tôi nhìn nữ âm soái kia.

Khuôn mặt của cô ấy từ bóng tối dày đặc hiện ra, nhìn khuôn mặt, thì cô ấy là một nữ nhân trẻ tuổi, mi ngọc mày ngài, khuôn mặt trái xoan, những đường nét trên mặt tinh xảo, không phải là loại người có bộ dáng quỷ quái, sắc mặt xanh đen.

Cô ấy liếc nhìn Hề Linh Chu, ánh mắt đầy trách móc, phỏng chừng, cô ấy cũng không muốn chọc vào cái xọt lớn.

Không ngờ, Hề Linh Chu cho dù có đổi tính mạng cũng muốn lấy được cái đầu hồ ly về, thậm chí không tiếc

trả giá khi động đến hai nhà Mộ Gia, Thẩm Gia, không tiếc đắc tội với Tôn Thần.

Nhìn cô ấy như vậy, hẳn là bị hồ tiên trong cơ thể Mã Lão Thái hạ mệnh lệnh tử rồi!

“… Đầu hồ ly đang ở trên người ta, an toàn giao đứa nhỏ cho ta, ta sẽ giao đầu hồ ly cho ngươi.” Tôi nhìn chằm chằm vào Âm Soái

Cô ấy nhướng mày đáp: "Hừ, không nghĩ đến tên ngu xuẩn nay cư nhiên dám bắt cóc một đứa trẻ.... Hừ đầu hồ ly đối với ngươi không có ý nghĩa gì.... Trước tiên, ngươi đem đầu hồ ly giao ra đây!"

Tại sao, sợ tôi lừa cô ấy?

Tôi lấy ra cái đầu hồ ly ra từ không gian của chiếc hộp gỗ đào

Trước đó, tôi cấp cho nữ hồ ly ở trong đó tu luyện, nhưng hiện tại nữ hồ ly đã đi đến thân thể của Kỳ Khả Hân, giả vở nhận tội, bị giam giữ, giả vờ chết bất đắc kỳ tử, cho nên hiện giờ không có ở trong hộp.

Khi cái đầu hồ ly này xuất hiện, Hề Linh Chu kích động đến sắp khóc.



Nguyệt sư thúc nhìn Hề Linh Chu, ngữ khí mang theo một tia chán ghét nói:"tiểu quái vật, mau đi, mau đem đứa nhỏ trao đổi lấy đầu hồ ly! Cẩn thận một chút, nếu đứa nhỏ này sảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước tiên ta sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi!" Cô ấy nghiến răng nói vào tai Hề Linh Chu.

Dưới áp lực song song của sư phụ và sư thúc, Hề Linh Chu run rẩy, thần sắc hoảng loạn,không biết phải làm sao.

"Suỵt..." Cô ấy nhanh chóng nói gì đó vào tai Hề Linh Chu.

Hừ... muốn tính kế với tôi à?

Lòng tôi mặc niệm bảo cáo.

Hề Linh Chu bế U Nam đi đến, bởi vì sợ hãi và cắn dứt lương tâm cho nên tay cô ấy phát run.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy: " Hề Linh Chu, cẩn thận một chút, đứa nhỏ này nếu rơi xuống, ngươi đừng hòng toàn tay toàn chân rời khỏi con hẻm này!"

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Mộ Tiểu Kiều! Nếu ngươi sớm đưa đầu hồ ly cho ta, ta cần gì phải --- hà tất gì ta phải làm như vậy, tất cả là do lòng tham không đáy của ngươi, cưỡng đoạt đồ của ta, ta đã nói đầu hồ ly là của ta, nhưng ngưoi cư nhiên bá đạo cướp đoạt đi rồi!"

Tôi lắc đầu: " Hề Linh Chu, ngươi đang giảng đạo lý sao, cái đầu hồ ly này đã có chủ nhân, nếu cái đầu lâu này không có chủ thì ngươi có thể cầm đi, không phải ta đã đưa cho ngươi cái đầu lâu Bàn Dương Giác rồi sao?"

"Nhưng là, ngươi muốn giết người để lấy bảo vật? Xin lỗi, ta không có khả năng giúp ngươi làm loại chuyện tổn hại âm đức được!"

" Ngươi --" Cây gai ba cạnh trên tay cô ấy cách cổ U Nam không quá một tấc.

Tôi đưa cái đầu hồ ly ra: "... Giao đứa trẻ cho ta!"

Thần sắc tàn nhẫn trong đôi mắt của cô áy chợt loé lên, đột nhiên ném đứa trẻ lên không trung, làm tất cả chúng tôi đều kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn!

Cô ấy đưa tay cướp lấy đầu hồ ly rồi bỏ chạy!

Cùng lúc đó, Nguyệt sư thúc phất ống tay áo, hai sợi chỉ đen bay ra quấn lấy đôi tay tiếp đón U Nam của tôi.

“Tiểu Nương Nương, chi bằng ta mời ngươi đến chỗ Lão Vương Gia của chúng ta uống chén trà, để ta cung phụng ngươi chén trà, coi như đền tội!" Cô ấy cười nói.

Cô ấy muốn lấy tôi làm con tin để thuận lợi rút lui sao?"

Tôi phải đón được con của tôi, hiện giờ răng của Tiểu Nghiệt quá sắc bén, sẽ làm tổn thương đến đứa nhỏ

Nói thì chậm mà sảy ra thì nhanh, chẳng mấy chốc, một cơn gió bắt đầu nổi lên!

Một trang phục màu trắng, trước tình thế nghìn cân treo sợi tóc, hắn cuốn U Nam sắp rơi xuống đất lên.

"Chậc chậc chậc chậc... ai ăn gan hùm mật gấu vậy.... dám bắt nạt tiểu nương nương và tiểu đế quân? Ai da..... Tiểu đế quân chẹp miệng rồi..... "


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện