Dịch: Vi Vu
Tiểu Nghiệt gầm gừ rồi vội vàng trở lại sân, tôi nghe được giọng nói run rẩy của một nữ nhân khác: "Đừng đến đây! Nếu không... Đừng trách ta run tay!"
Giọng nói này--
Tôi đã suýt chút nữa tức chết!
Hề Linh Chu!
Tiểu mụ phù thủy này, rốt cuộc là muốn làm gì?!
Lúc đầu là muốn đồ vật trên người Giang Khởi Vân, nhưng bây giờ lại dám thông đồng với Âm Soái đến đây bắt con tin!
Pháp chú mà Giang Khởi Vân để lại là cấm chú trừ tà phá ma, nhưng lại không nghĩ Hề Linh Chu trèo tường nhảy vào.
Thật mau, trong tiếng gầm gừ hung hăng của Tiểu Nghiệt, Hề Linh Chu lùi lại, trong tay cầm một cây gai ba cạnh, phần đầu nhọn hướng về phía U Nam đang trên tay cô ấy.
U Nam rõ ràng là bị cướp đoạt ra ngoài --- trên người không có tã lót, chỉ mặc một chiếc áo bông nhỏ.
Nãi nãi đã có tuổi, đối phó với tiểu quỷ quái thì được, chứ đối mặt với một người trẻ tuổi, thì làm sao có thể bảo vệ được cả hai.
Trời lạnh như vậy, U Nam chỉ mặc một chiếc áo bông nhỏ bên ngoài, trong gió lạnh, lại bị mụ phù thủy Hề Linh Chu bắt cóc, lòng tôi đau đến chảy cả máu.
" Hề Linh Chu..." Tôi tức giận đến lồng ngực kịch liệt dâng lên, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở: "Ngươi thật to gan... đây là con của ai, ngươi không biết sao?!"
Trạng thái của Hề Linh Chu có điểm không đúng, cô ấy bị đầm lầy âm khí trên mặt đất kích thích đến cơ thể dị ứng sưng đỏ, nhưng trong mắt cô ấy lại không có sự tàn nhẫn như trước, ngược lại, còn lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Đây là chuyện gì? Lông mày của tôi giật giật.
Cho dù lá gan của cô ấy rất lớn, nhưng cô ấy cũng không dám làm ra những chuyện như thế này.
Nếu hai đứa nhỏ này bị thương, đừng nói đến Tôn Thần tiên gia sẽ giáng tội trừng phạt, mà ngay cả Thẩm Gia và Mộ Gia cũng muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy.
"Mộ, Mộ Tiểu Kiều... ngươi, ngươi mau giao cái đầu hồ ly ra đây!" Cô ấy giọng nói run run: "Đầu hồ ly kia, ngay từ đầu ta đã nói, ta muốn mang đi!Mau giao lại cho ta!"
Đầu hồ ly?
Cái đầu hồ ly quan trọng như vậy sao?
“ Hề Linh Chu, ngươi làm chuyện này… là bản lĩnh của chính mình, hay là ý của Hồ Tiên trong thân thể sư phụ ngươi Mã Lão Thái?!” Tôi trầm giọng hỏi.
Khóe miệng Hề Linh Chu run lên, lộ ra một nụ cười đã biết rồi còn hỏi - nhưng nụ cười này hiện lên trên khuôn mặt cô ấy, so với khóc còn muốn xấu hơn.
Cô ấy lùi về phía sau, lùi đến bên cạnh nữ âm soái kia, có chút vội vàng nói: " Nguyệt sư thúc, ta đã bắt được con tin——"
“Bốp!” Một cái tát giòn giã vang lên.
Nữ âm soái được Hề Linh Chu gọi là " Nguyệt sư thúc" đã giơ tay tát vào mặt cô ấy.
"..... Thật là thứ không có tiền đồ, ta còn tưởng ngươi đi tìm đầu hồ ly, Hóa ra không tìm được đầu hồ ly, chỉ tìm được một đứa trẻ để làm con tin?" Cô ấy lạnh lùng quát mắng.
Lòng tôi nhanh chóng tính toán, nữ Âm Soái này cũng là một thành viên của Minh Phủ, cho dù Phúc Linh Minh Vương, Lão Vương Gia này là người duy nhất trên đời này có lòng dạ khó lường, có lãnh thổ, bằng mặt không bằng lòng, tóm lại là còn ở trong Minh Phủ, thì đối với Giang Khởi Vân vẫn còn kiêng kị.
Giang Khởi Vân hiện giờ đã đi đến Cửu Trùng Thiên, Tử Vi Viên, còn nhân vật lợi hại nhất Minh Phủ bây giờ là......
" Vì một cái đầu hồ ly, đáng giá cho ngươi phạm vào tội đại nghịch bất đạo sao?" Tôi nhìn nữ âm soái kia.
Khuôn mặt của cô ấy từ bóng tối dày đặc hiện ra, nhìn khuôn mặt, thì cô ấy là một nữ nhân trẻ tuổi, mi ngọc mày ngài, khuôn mặt trái xoan, những đường nét trên mặt tinh xảo, không phải là loại người có bộ dáng quỷ quái, sắc mặt xanh đen.
Cô ấy liếc nhìn Hề Linh Chu, ánh mắt đầy trách móc, phỏng chừng, cô ấy cũng không muốn chọc vào cái xọt lớn.
Không ngờ, Hề Linh Chu cho dù có đổi tính mạng cũng muốn lấy được cái đầu hồ ly về, thậm chí không tiếc