Dịch: Vi Vu
Bởi vì lo lắng, nên tôi đã quên cuộc đánh cược " kiên trì" với Giang Khởi Vân, mấy ngày nay anh ấy không có nửa thời gian dành cho tôi, tối còn phải học chăm sóc hai đứa nhỏ, tôi thật ngạc nhiên với biểu hiện của anh ấy, cũng thật vừa lòng.
Vốn dự định đêm nay có thể yên ổn trò chuyện, tôi cũng muốn kiểm tra xem anh ấy có bị thương hay không, nhưng khi Thiệu Nhất Hàng gọi, tôi lại có chút lo lắng.
Chúng tôi đến đế đô không phải chỉ để gặp mặt đại trưởng lão thôi sao,mục đích đang ở trước trước mắt, khó tránh khỏi có chút kích động không yên.
“... Bình tĩnh đi, em là thê tử của ta, có gì mà căng thẳng.” Giang Khởi Vân cúi đầu nhìn U Nam đang nắm chặt vạt áo anh ấy ngủ, cười cười nói: “Lúc em kêu tiểu đồng tử chuyển lời, khí thế ở đâu ra vậy?"
" Không giống nhau.... Lúc nói chuyện với anh em không sợ, nhưng khi nói chuyện cùng các nhân vật lợi hại, em sẽ có chút căng thẳng!"
Nghe tôi nói không sợ anh ấy, anh ấy cong môi cười cười, đưa tay nhéo cằm tôi, nói:" không sợ là được rồi...... Biết giả không nói, lời giả không tin, thu liễm mũi nhọn, cùng với trần thế, vạn vật siêu nhiên, đạm bạc không muốn, đây mới là hành vi của người khôn ngoan!"
" Một Đại Tôn Thần đã nói: tức vì tiên sau, đương vì hiền trợ, thứ em nắm trong tay không khác gì Thái Miếu Xã Tắc của nhân gian, nên không phải căng thẳng sợ hãi."
Đây có được xem như lời cổ vũ không? Tôi thấy anh ấy nói nhẹ nhàng bâng quơ, một chút cũng không thấy quan tâm gì cả
Đương nhiên anh ấy có tất cả các tư bản bễ nghễ của nhân gian, cho dù nhân gian có cường đại đến đâu, cuối cùng cũng phải về dưới tay anh ấy
"Chuyện này, ngày mai em và Lâm Ngôn Hoan sẽ đi cùng nhau!"
" Ừm"
"... Sao anh lại bình tĩnh như vậy?"
“ Em cho rằng ta không bình tĩnh sao?” Anh ấy nhìn tôi cười.
Bởi vì giữa tôi và anh ấy còn có tiểu gia hoả U Nam nằm ở đó, nên không thể ôm nhau ngủ, nhưng anh ấy lại đưa mặt qua hôn lên mi mắt của tôi, làm tôi có cảm giác bình yên tĩnh lặng.
Trời còn chưa sáng, tôi đã đứng ở đầu hẻm chờ Lâm Ngôn Hoan.
Hắn đổi sang một chiếc xe bình thường, từ từ dừng lại trước mặt tôi.
"Đi thôi, Tiểu Kiều."
Ừm, đi thôi.
Lâm Ngôn Hoan làm việc luôn cẩn thận, hắn yêu cầu tôi đúng năm giờ phải đến để tránh tai nạn trên đường, bảy giờ xe đã được lái vào bãi đậu xe ngầm trong khu hành chính.
Nơi này quả thật là một chỗ công sự ngầm, có những còn đường rộng rãi, thang máy đặc biệt, cùng các biện pháp giám sát và an ninh nghiêm ngặt, cho thấy nơi này là nơi những người có địa vị phi thường làm việc.
" Kỳ thật, sau khi chuyện của Tư Đồ Gia qua đi, thông tin về cô và gia đình của cô tôi đã đưa đến đây rồi, cũng trực tiếp một lần giáp mặt đề cử cô, nhưng việc này có quan hệ trọng đại, đại trưởng lão không muốn có một tư đồ gia khác xuất hiện, cho nên muốn đích thân trông thấy cô!"
"Vậy tôi có cần giới thiệu sơ qua về bản thân không? Tôi không biết nên nói cái gì..."
" không quan trọng, họ hỏi gì, cô cứ trả lời cái đấy là được.... nếu câu trả lời không hoàn hảo, tôi sẽ ở bên cạnh giúp cô bổ sung thêm là được!" Lâm Ngôn Hoan chỉnh lại cà vạt
Ngay sau đó chúng tôi được đưa đến một cái sân bên trong, phong cách ở đây thật cổ xưa, cổ kính và đơn giản, khó có thể tưởng tượng ra một nhân vật quan trọng như vậy lại làm việc trong một cái sân mộc mạc.
Lúc nhìn thấy nhân vật quan trọng này tôi có chút căng thẳng, hắn không hăng hái, tinh thần sáng láng như trên TV mà ngược lại, thần sắc có chút mệt mỏi.
Tôi sẽ tạm thời gọi đối phương là " lão tiên sinh", hắn nhìn tôi, rồi nhìn Lâm Ngôn Hoan nói:" tên tiểu tử này, ngươi giới thiệu một tiểu cô nương làm cố vấn