Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 551


trước sau

Dịch: Vi Vu

Chúng ta có thể được coi là là người hiểu biết, nhưng nhìn thấy người có hàm răng đen, vẫn không khỏi nhíu mày.

Lão nhân đến chỗ này thu tiền chỉ đường, nếu như vậy thì cũng được gọi là tiền đồn, thấy người vào, xe lui tới, sẽ báo cho người làng để chuẩn bị.

Ở nơi khỉ ho cò gáy, thôn trại từ trước đến nay đều là một khối đoàn kết, cũng nhau chống lại thiên địa, người khác..... cùng với phong tục dân gian giản dị thuần phác không thể so sánh

Anh tôi cười nói: "Chúng ta đi Baku, xin hỏi ta có thể vào từ đây được không?"

Lão nhân hít một hơi thuốc lá, nói: "Đi Baku? Không được đi Baku nha. Gần đây, người ở Baku đã chết, người ngoài đến sẽ bị nguyền rủa... Các ngươi chi bằng đến mấy thôn trại cạnh đó chơi, thế nào!"

Anh tôi nhíu mày cười: "Nhìn lời ông nói này, trên thế giới này có ngày không chết người sao? Chết người không lo chôn cất cho tử tế, còn không cho phép vào chơi sao?"

Lão nhân "haha" cười: " ta chỉ có lòng nhắc nhở, các ngươi muốn đi, đương nhiên có thể đi.... Cứ thẳng đường mà đi, nhìn thấy một con sông nhỏ là đến.... "

Hắn nhận tiền, tay tiếp tục điếu thuốc hít hà, anh tôi đóng cửa sổ xe lại, nhíu mày nói:" Lão nhân này nhất định biết Baku có chuyện..... Nói thật, ở khu này, bị trúng hàng dược không có gì ghê gớm cả, ở đây gần biên giới rồi, tại sao còn tìm được đệ tử Thẩm Gia đến chữa bệnh trừ tà?"

"... Có lẽ địa vị của người đó phi phàm đi? Cho nên mới có nhiều người đi tìm thầy chữa bệnh!" Tôi đoán

" Vậy chẳng phải sẽ tệ hơn sao? Nếu những người miền núi điêu ngoa này nói, đệ tử của Thẩm Gia trừ tà không thành bị phản vệ, hại chết người trúng hàng dược, thì chúng ta phải làm sao?"

"... Chúng ta có thể làm gì? Mất tiền... Cho dù là kiện, cũng phần lớn là trách nhiệm dân sự, đúng không?" Thật sự rất khó chịu. Nếu làm ầm ĩ, thanh danh của Thẩm Gia nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

" Anh cảm thấy Thẩm Thanh Nhụy không nên đến nơi như vậy. Với tính khí của cô ta, chỉ cần ở trong thành phố hô to quát lớn những thổ hào đó là được, còn đến những nơi như thế này! Chính là tìm ngược, về sau phải ra lệnh cưỡng chế cô ta, không được tự tiện hành động, còn nữa, nếu có gây ra chuyện gì, sẽ để cô ta tự mình giải quyết!" Anh tôi tức giận nói.

Trên ghế sau xe, Tiểu Nghiệt ngáp một cái, uể oải nói: "Ở đây nóng quá... mau chóng làm xong chuyện rồi đi đi..."

" Ngươi đã đắc đạo rồi, còn sợ nóng sao?" Tôi khó hiểu hỏi.

"..... Nhìn môi trường nóng rát này ta đều chán ghét, đó là thiên tính!" Nó ủ rũ ngồi ở ghế sau.

Lúc xuống xe, tôi quan sát địa hình xung quanh, nơi này núi non hiểm trở, chỉ có một con đường duy nhất có thể thông xe.

"Trong làng cũng có xe hơi, xem ra không phải là nơi cực kỳ bế tắc.... À, còn có trạm gác mái.... " Anh tôi chỉ chỉ.

Trên con đường dẫn vào làng, có hai ngôi tháp bằng gỗ lợp tranh, có người đứng gác.

Anh tôi tìm một đồng hương ven đường nói chúng tôi đến tìm bí thư chi bộ của thôn, đồng hương cảnh giác nhìn chúng tôi, anh tôi biếu hắn ít tiền, hắn mới nguyện ý giúp chúng tôi truyền lời.

Lúc bí thư chi bộ của thôn nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt rõ ràng, rồi mời chúng tôi đến cái Uỷ Ban tồi tàn.

“ Các ngươi đến đây để giải quyết chuyện đó, đúng không?” Tiếng phổ thông của hắn tương đối chuẩn, có lẽ hắn là người ở nơi khác phái đến đây nhận chức.

“Chuyện gì?” Anh tôi cười nói

"Còn giả vờ? Thôn nhỏ này gần đây đang được giới nghiêm, người ngoài đến đều sẽ chịu địch ý, dọc theo đường đi hẳn là các ngươi đã phát hiện ra điều đó, các thôn dân, ánh mắt đều đề phòng mà không được chào đón..... Nơi này cùng các thôn khác khác nhau..... " Hắn hạ giọng nói.

Hắn rót cho chúng tôi hai tách trà, đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: "Nơi đây là điểm trung chuyển, nơi ẩn náu của bọn buôn bán ma túy từ nhiều năm trước đây,

quốc gia đã mạnh mẽ xử lý, xử lý không ít tội nhân, cơ hồ từng nhà đều có người thân bị xử lý --- cho nên bí thư chi bộ ngoại lai như ta đều bị mọi người ghét bỏ, A Công trưởng thôn mới là người lớn nhất ở đây...... còn mấy người ngoại lai kia bị nhốt ở trong núi, sau nhà A Công.... "

Hắn nhỏ giọng thông báo cho chúng tôi, anh tôi nhíu mày nói:" người ở đâu, có bị dùng tư hình không?"

Bí thư chi bộ của thôn lắc đầu nói nhỏ: " Bị một chút nhưng không quá nghiêm trọng, ta đã cố gắng để ngăn lại!"

Trời cao xa hoàng đế, pháp luật không trách công chúng, chỉ cần không có loạn lớn, quốc gia sẽ không quản, thống khổ chỉ có thể tự mình ôm lấy.

"Ta đề nghị các ngươi đi bái kiến trưởng thôn A Công, nếu hắn đồng ý thả ngươi thôn dân mới không phản đối!"

Chúng tôi gật đầu, bí thư thôn cười nói: "Lái xe đến đây có mệt không? Uống chút trà đi. Đây là hoa trà của địa phương, sẽ có vị hơi the, làm dịu cơn khát cũng không tệ."

Hắn nhiệt tình trò chuyện với chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe về lịch sử và hiện trạng của làng.

Tôi và anh tôi đang bưng chén trà đưa lên miệng, đi ra ngoài, cả hai chung tôi đều phải đề phòng, không dám xem nhẹ.

Sau khi trò chuyện một lúc, hắn đưa chúng tôi đến nhà của trưởng thôn A Công, sau xe chúng tôi có mang một thùng trái cây và mì gói, anh tôi coi như là lễ vật, mang ra ngoài.

Quả nhiên, hành lễ nhiều người không trách, sắc mặt của những người trung niên canh gác ở cửa nhà trưởng thôn cũng tốt hơn một chút.

Ngôi nhà của trưởng thôn so với ngôi nhà của ủy ban thôn lớn hơn một chút, xung quanh một số ngôi nhà vây quanh một bức tường đất

Lão nhân trưởng thôn sống trong một ngôi nhà sàn dưới chân núi, chúng tôi bước vào nhà, ngửi thấy một cổ hương vị lạ lùng ---- giống như mùi thuốc bắc và tro cây

“... Xin chào.” Tôi hơi khom lưng về phía trưởng thôn khô quắt kia, hắn híp mắt ngạo mạn nhìn tôi.

Bí thi Chi bộ thôn muốn giảng hoà, nhưng lại bị hai nam nhân trung niên đưa ra ngoài, ở bên trong nhà sàn chỉ còn lại lão trưởng thôn và chúng tôi, ngồi bên cạnh một ấm sành treo.

Ấm sành tí tách sủi bọt, một cổ mùi thuốc tràn ngập căn phòng.

Hắn cầm điếu cày, nhả ra làn khói mờ mờ nhìn chúng tôi, thấp giọng nói:"..... Các ngươi biết, người chết là ai không"?

" Lão nhân gia, ngươi là người đức cao vọng trọng, là người đạo lý, ngươi phải biết việc này không phải đệ tử môn hạ của ta sai, bọn họ nhiều nhất chỉ là trợ giúp bất lợi thôi, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại người, ngươi bắt người như vậy.... Có phải đã nghĩ sai đối tượng báo thù rồi không." Tôi nhịn không được mà nói

Trưởng thôn nhếch miệng lên cười, một ngụm khói trắng phun ra từ cái miệng nhăn nheo:" tiểu nha đầu, ở đây chúng ta đều không lạ gì hàng dược, người trúng hàng dược nếu xử lý không ổn sẽ bị phản vệ, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng...... kể từ khi người của các ngươi nhận việc, kết quả làm người của ta bị chết bất đắc kỳ tử, ngươi nói xem, các ngươi có nên chịu trách nhiệm không?"

Cái nồi này đúng thật là không thể nắn tròn, cũng không giảng giải đạo lý.

"... Vậy thì ngươi tính thế nào? Giờ người đã chết, chúng ta chỉ có thể cố gắng bù đắp tổn thất." Tôi nói.

Trưởng thôn đối với lời nói cú tôi không tỏ ý kiến gì.

Anh tôi nhíu mày nói:" nói thẳng ngươi muốn bao nhiêu tiền, nếu các ngươi nhất định muốn dây dưa chuyện này, chúng ta cũng lười nói chuyện với các ngươi, người cho các ngươi, tùy các ngươi xử lý!"

Anh tôi muốn chơi hoành tráng sao, nhưng lão nhân kia quả nhiên chúng chiêu này, vội nói:" hahaha..... Người chết bất đắc kỳ tử kia là con dâu của ta,trong bụng còn có thai nhi nữa, một xác chết hai sinh mệnh, cũng không nên đơn giản là bồi thường tiền..... "

Cái này... Vậy thì ngươi muốn cái gì?

Anh tôi nói: "Sao? Muốn chúng ta bồi thường con dâu cho ngươi? Có thể, có thể nha, Thẩm Thanh Nhụy đang bị các ngươi bắt giữ kia, có thể cho con trai ngươi làm áp trại phu nhân.... "


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện