Dịch: Vi Vu
Thẩm Thanh Nhụy miễn cưỡng nói lên câu Tiểu Nương Nương, quả thật là cắn răng để nói.
Nhìn thấy cô ấy miễn cưỡng cúi đầu, tôi cảm thấy có chút không đành lòng...!tôi rất ít khi trả thù tâm, nếu bị anh tôi biết, nhất định sẽ mắng tôi không có tiền đồ.
Tính cách này của Thẩm Thanh Nhụy, nếu không có sự bảo vệ của Thẩm lão thái, về sau nhất định sẽ gặp bất lợi.
Tôi cắt đứt sợi dây trên tay cô ấy, yêu cầu cô ấy nắm lấy dây cứu sinh, rồi tự mình lội qua đây
Người dân miền núi đã mang theo cung nỏ và súng săn bắn tự chế, Tiểu Nghiệt cảnh giác lùi lại, nói: "Giữ chặt sợi dây thừng! Chúng ta Đi thôi!"
“Hả?” Anh tôi vừa mới cúi xuống, cầm lấy dây cứu sinh trên tay, thì Tiểu Nghiệt đã lao về phía anh ấy
Anh tôi bị Tiểu Nghiệt bám trên lưng, Tiểu Nghiệt ngậm một đầu dây thừng, lao về phía chúng tôi.
Tôi hiểu ý đồ của nó, thả người, nhảy lên lưng nó ngồi, anh tôi mạnh mẽ đỡ lấy tôi, chúng tôi ngồi trên lưng nó, còn thây thừng thả treo lơ lửng bên dưới.....
Treo một đám châu chấu?
Giữa sự sống và cái chết, con người luôn có thể bộc phát sức mạnh phi thường, 4 người phía dưới, bao gồm cả Thẩm Thanh Nhụy, dùng hai tay nắm chắc lấy dây cứu sinh, siết chặt thành một quả bóng.
Tiểu Nghiệt là dị loại có thân thể đắc đạo, nó là một tiên thú đã tiến vào Thanh Hoa Trường Nhạc giới, may mắn có thể được Thanh Hoa Đại Đế, một Đại Tôn Thần giảng giải tiên gia chính đạo.
Lúc này, pháp tướng của nó to như một con voi khổng lồ, hàm răng sắc nhọn như dao, chở chúng tôi nhanh chóng băng qua vũng nước xanh mờ ảo rồi chạy vào trong sơn cốc.
" Tiểu Nghiệt, hôm nay ngươi đẹp quá! Đẹp trai quá?" Anh tôi vuốt lông trên cổ Tiểu Nghiệt, hận là không thể ôm hôn lấy nó
"Đừng khen, đó là một trò lừa..."
Tôi biết Tiểu Nghiệt rất thích, đạo hạnh nó còn chưa đủ, vừa tiến vào Thanh Hoa Trường Nhạc giới mới được mấy ngày, lúc nó hiện hoá thành người, lỗ tai và cái đuôi cũng không được loại bỏ sạch sẽ.
Tôi chưa nói hết câu “ cậy mạnh”, dây cứu sinh trobg miệng của Tiểu Nghiệt đã bị nới lỏng, bốn người phía dưới hoảng sợ hét lên một tiếng, rồi rơi xuống rừng cây!
" Nặng chết ta, nặng chết ta, các ngươi không phải là người tu đạo sao? Tại sao còn có chi khí vẩn đục như vậy!" Tiểu Nghiệt tức giận gầm lên.
Đệ tử nội môn của Thẩm Gia đều là người bình thường, chỉ biết chút đạo thuật mà thôi, đương nhiên là rất nặng rồi
Tiểu Nghiệt chở tôi và anh tôi, nó không cảm thấy nặng nề, vậy mà lại phát hoả với những người phía dưới, nói như vậy.....!Anh tôi cũng có chút đạo hạnh sao?
Anh tôi không tu đạo? Cũng không có quy y, cũng chưa bao giờ thấy anh ấy làm bài tập, chỉ cần rảnh rỗi có thời gian anh ấy liền chơi game
Những người bên dưới, bao gồm cả Thẩm Thanh Nhụy, rơi xuống bảy vực tám hố, cuối cùng rơi xuống trong một rừng cây, ngã trên lớp lá rụng dày, rồi lăn nhiều vòng
"Đừng lo lắng bọn họ, chúng ta đi thôi, đi tới kết giới bên cạnh, phá vỡ pháp trận, triệu hoán Thất Bát Gia lại đây, câu sinh hồn những người này....!" Anh tôi không kiên nhẫn nói.
Tôi lắc đầu: "Không, Giang Khởi Vân sở dĩ mặc kệ, nhất định anh ấy có đạo lý riêng của mình, trước tiên chúng ta nghĩ cách chạy thoát rồi lại nói.......!Xe ở đâu?"
“Xe ở ngoài thôn, phỏng chừng đã bị người trong thôn khống chế rồi.” Anh tôi bĩu môi.
"Em nhớ anh đã nhìn thấy một chiếc xe trong thôn, chúng ta có thể sử dụng chiếc xe đó..." Tôi nhìn anh tôi.
Anh tôi nghiêm nghị lắc đầu: "Ý này không hay, phải vào thôn lấy xe, tương đương với chui đầu vào rọ."
"Vậy phải làm gì?"
Không chờ chúng tôi thương lượng xong kết quả, Tiểu Nghiệt đột nhiên co người lại, cảnh giác giật giật lỗ tai, hỏi: "Âm thanh gì?"
âm thanh? Tôi ngay lập tức nghiêng tai lắng nghe.
Người tu đạo tai thính mắt tinh, tôi lập tức nghe thấy một âm thanh dày đặc như châu chấu vỗ cánh.
"Gia chủ đại nhân!" Bên dưới một Càn Tạo tỏ vẻ sợ hãi, nói:"Mau tránh đi! Những con phi trùng này là trùng hàng dược, chúng ta bị cắn mà tứ chi tê mỏi, trước đó cũng vì như vậy mà chúng ta bị bắt!"
Phi trùng?
Tôi quay đầu lại nhìn đường, quả nhiên có một vật thể màu đen bay về phía chúng