Dịch: Vi Vu
“ Tiểu Kiều… Tiểu Kiều?” Anh tôi khều khều tay tôi.
Sau khi định thần lại, tôi nhìn những sợi dây sắt treo ở hai bên hẻm núi, những tấm thẻ bài gỗ đào bay lả tả, thắp lên bóng đèn nhỏ trong lòng tôi
“… Em ngẩn người cái gì?” Anh tôi lo lắng nhìn tôi: “Bệnh à?
"Không, không có...!Em chỉ là đột nhiên thả lỏng, cảm thấy đầu óc trống rỗng..." Tôi vội vàng lắc đầu.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi có chút không rõ nên không nói ngay với anh tôi
Anh tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, cử động bả vai, nói: "Vừa rồi anh quá căng thẳng, còn mắng Thẩm Thanh Nhụy nữa, kỳ thật...!cô ta sống hay chết cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu? Thật là vô duyên vô cớ làm tiểu gia ta tức giận!"
“ Hừ, Mộ Tiểu Gia thật là đại tài, không thể vô duyên vô cớ phóng hoả, miễn cho thiệt hại đạo hạnh đúng không?" Tôi cười nói.
Anh tôi cười lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn tín hiệu, bất mãn nói với Mộ Vãn Thần: "Tín hiệu ở nơi này của các ngươi bị chặn sao? Làm sao có thể báo nguy được...!Không có tín hiệu gì cả."
“...!Tháp tín hiệu của China Mobile cũng không thể vào được.” Tôi nhìn vào điện thoại di động của mình, hừm, cư nhiên bị hỏng.
“ Em không bị té nặng như vậy chứ?!” Tôi kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại di động bị hỏng, sao nó có thể bị hỏng đến thảm hại như vậy được!
Anh tôi cầm lấy, xem xét: "Cái này gọi là vỡ màn hình sao? Đây hẳn là chắn đạn đi?"
"Đừng nói nhảm, em không có đỡ đạn!"
"Vậy thì tại sao lại có một cái lỗ thủng lớn như vậy...!xém chút nữa bị xuyên thủng..." Anh tôi nhíu mày nghiên cứu, ngước mắt lên nhìn về phía Tiểu Nghiệt.
Tiểu Nghiệt quay đầu ngồi xổm trên mũi thuyền huýt sáo, vẻ mặt hiện lên "chuyện này không liên quan đến ta".
“ Tiểu Nghiệt … cái này là ngươi cắn, phải không?" Anh tôi đưa tay túm đám lông sau gáy nó.
Tiểu Nghiệt tức giận hét lên: "Cứu người trong lúc nguy cấp, ta làm sao có thể quản nhiều như vậy! Ta, ta cũng không cố ý cắn hỏng!"
Quả nhiên là nó...!Sau khi nó biến ảo Pháp thân, hàm răng của nó giống như hổ sắc bén đến đáng sợ.
Tôi nhìn vào cái lỗ thủng kia, đi qua ôm lấy cổ Tiểu Nghiệt nói: " cắn hỏng rồi thì thôi, đây cũng không phải là thứ quan trọng, tại sao ngươi lại trốn tránh không nói? Có làm đau răng ngươi không?"
“Đương nhiên là không có, răng của ta sắc bén như vậy mà, hừ!” Tên này ưỡn ngực tự hào.
“ lần này cảm ơn ngươi.” Tôi khen ngợi nó.
Nó nheo mắt tự hào, lắc lắc lỗ tai, vẻ ngoài đáng yêu này, cũng làm cho anh tôi phải đến chà đạp nó
“ Mộ Tiểu Kiều.” Mộ Vãn Thần gọi tôi, còn hơi quay đầu về phía tôi.
Tôi liếc nhìn anh tôi một cái, anh tôi bĩu môi nói: "Đi đi, tạm thời chắc là ổn rồi."
Tôi theo Mộ Vãn Thần đi vào khoang thuyền, nơi đây vẫn còn tối om.
Hắn ngồi xếp bằng trên sàn, đợi tôi đi qua.
Cũng chính là cảnh lần trước, trong bóng tối, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh đen của hắn,, trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói trước mặt anh trai của ta sao?"
“...!Không có gì, chỉ sợ trên boong tàu có rất nhiều người, tin tức sẽ bị lộ ra ngoài.” Mộ Vãn Thần khoanh tay, hơi cúi đầu suy nghĩ.
Giang Khởi Vân đã cao lớn, hắn còn cao lớn hơn Giang Khởi Vân một cái đầu, chỉ cần hắn ngồi, tôi đêu có cảm giác bị áp chế mười phần.
“ tiết lộ… tin tức gì?” Tôi ôm đầu gối ngồi đối diện với hắn.
"Chồng ngươi có nói với ngươi, hắn đã để lại chuẩn bị về sau chưa?" Mộ Vãn Thần hỏi.
Tôi lắc đầu: "chưa nói, Anh ấy cái gì cũng không nói, hơn nữa còn cố tình lảng tránh chuyện này, ta cảm thấy anh ấy đang cố ý....!Trước kia, nếu ta động phải một âm nhân nào đó lợi hại, anh ấy sẽ chỉ điểm cho ta, thậm chí còn trực tiếp ra tay, nhưng lần này thì không....!"
"Lúc trước hắn nói với ta đây là cơ duyên của ngươi, nên cố ý không can thiệp, nhưng để đề phòng, hắn ở lại đối phó với nhóm người thủ đoạn đó...!Ta đoán là ngươi làm được, cho nên hắn mới mở đường cho ngươi.
” Mộ Vãn Thần nhắc đến tôi.
Tôi thực sự không biết...!Sau khi Giang Khởi Vân đi ngồi quên trở về, đến cãi