Dịch: Vi Vu
Tại sao chỉ có tiếng của thái nãi nãi?
Tôi có chút lo lắng nhảy xuống bên dưới, mọi thứ trong ngôi mộ bên dưới vẫn vậy, thái gia gia nhiều năm trước đã bố trí tốt huyệt mộ của ông và Thái nãi nãi.
Thái nãi nãi một mình ngồi trong quan tài, có chút rầu rĩ không vui, hai má hơi phồng lên, vẻ hờn dỗi.
Tôi thực sự bội phục thái gia gia, ông có thể nuôi dưỡng một quỷ hồn đến tươi sống linh động như vậy.
Vì để cho Thái nãi nãi tiếp tục tồn tại bên cạnh mình, không ngại làm trái âm dương, hoạ duyên con cháu.
Bất kỳ kẻ nào, bất luận cái gì cũng không quan trọng bằng thái nãi nãi.
“ Thái gia gia đâu?” Tôi cẩn thận hỏi.
Thái nãi nãi tức giận nói: "Hắn bỏ ta đi, tự mình đi vào mật thất...!Ta không biết hắn xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày nay thường xuyên bỏ mặc ta, một mình đi vào mật thất, có khi ở đến rạng sáng." "
Ô...!phu thê nhiều năm như vậy, thái nãi nãi còn oán giận mình cô đơn sao?
" Tiểu Kiều, ngươi về một mình sao? Còn tên tiểu tử Vân Phàm đâu?" Thái nãi nãi ngước nhìn tôi.
Xem ra anh tôi được yêu quý hơn, cứ nghĩ đến cảnh anh tôi đến quỷ thị mua đồ dùng phu thê, tôi lại buồn cười.
“Anh ta… vẫn còn có việc, hiện đang ở nơi khác, theo ta trở về....!Còn có hai đứa trẻ!" Tôi vội vàng đáp.
Thái nãi nãi tròn mắt, vẻ mặt không tin hỏi: " ngươi, ngươi mang hai đứa nhỏ về?"
Tôi gật đầu.
Bà sững sờ nói: " thật tốt...!Thật tốt...!Hu hu...!nhà chúng ta lại có bảo bối mới ra đời....!"
Bà bắt đầu khóc, tôi có chút không biết làm, vội vàng an ủi: " thái nãi nãi, đừng khóc."
"Ta nghe thái gia gia ngươi nói đứa nhỏ đã sinh ra, nhưng là ta chưa từng thấy...!Ta rất muốn gặp, nhưng lại sợ trường khí của bọn trẻ, ta không thể đến gần...!" Bà buồn bã khóc.
" Tiểu Kiều, ta trước sau gì vẫn là âm nhân, đứa nhỏ là con của thần chỉ, bẩm sinh dương khí đã sung túc, ta chỉ có thể tự mình tưởng tượng ra bộ dáng của hai đứa mà thôi!" Bà khóc thút thít, oán trách nói:" vì sao ta lại không biết cố gắng, vì sao ta lại không thể sống lâu hơn một chút....!"
Điều này……
Sinh tử có lẽ là thứ bất lực nhất trên đời.
Có một số người hấp tấp tử tự phí hoài bản thân mình, có một số người lại hối hận mình không thể sống lâu thêm một thời gian nữa.
Hãy trân trọng, mỗi ngày được sống, nên trân trọng và yêu thương.
Hầu như quỷ hồn nào cũng quyến luyến với cuộc đời của mình vô cùng, cái chết cũng chẳng đẹp đẽ chút nào, thế nhân cực đoan tự đa tình lại cố tình đem cái chết nói trên miệng.
Thái nãi nãi hít mũi, nín khóc, thấp giọng nói: "Tiểu Kiều, ta cảm thấy...!Thái gia gia gần đây có chuyện gì đó...!Hắn thường xuyên im lặng, còn thường xuyên xuống tầng hầm ở đó một mình...!Ta hoài nghi, có phải hắn cảm thấy bản thân.....!"
Thái nãi nãi không nói nữa.
Tôi lại nghe ra ý tứ trong câu nói của bà ấy
Đại nạn đã đến gần.
Nửa đời trước thái gia gia sống tùy tiện bừa bãi, kiến thức sâu rộng, có lẽ là cảm thấy đại nạn của mình đang đến gần?
Trái tim tôi đập thình thịch.
Ở một khía cạnh nào đó, thái gia gia chính là Mộ Gia, Mộ Gia chính là thái gia gia, nếu ông không còn nữa, thì cảm giác Mộ Gia cũng sẽ không còn nữa.
Một ngôi làng, hầu hết đều là người của Mộ Gia, đều xoay xung quanh ông sinh sôi nảy nở làm ăn phát đạt, nếu ông không còn nữa.....
“ Thái nãi nãi, đừng lo lắng, vừa lúc ta có việc tìm thái gia gia, hiện giờ ta sẽ xuống tầng hầm nhìn xem!" Tôi vừa nói, vừa bước đến cánh cửa bí mật.
Thái nãi nãi muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Tiểu Kiều, ngươi...!Ngươi...!cẩn thận một chút!"
Cẩn thận?
Ý bà là gì?
Tuy rằng nơi này là một thế giới ngầm dưới lòng đất u ám và chật chội, nhưng tôi đã từng đến rồi, cho nên trong lòng không có nhiều sợ hãi.
Nghe nói những người mắc chứng sợ hãi bịt kín, ở trong hoàn cảnh như vậy sẽ đổ mồ hôi hoảng loạn, thậm chí run rẩy hôn mê, tôi