Dịch: Vi Vu
Tôi gật đầu: "Hôm qua tôi mới biết, ở thời binh hoang mã loạn thái gia gia nhà tôi đã cướp được những thứ này, ông vì không muốn những thứ này chảy ra ngoài, cho nên vẫn luôn chôn sâu bí mật, trong nhà không một ai được biết, hiện giờ chỉ nói cho có một mình tôi!"
Lâm Ngôn Hoan liếc mắt, vươn tay mở ngăn kéo, lấy ra một đôi găng tay bằng da cừu.
Hắn đưa tay chạm vào lớp gỉ màu xanh lá cây trên đó, hỏi: " Cô định xử lý thế nào?"
"...!Tôi có thể xử lý thế nào? Đồ vật thuộc cấp bậc quốc bảo, cho dù nhà nước hay tư nhân đều không có quyền xử lý chứ? Loại đồ vật này cấm giao dịch bán đấu giá, cấm xuất khẩu triển lãm, tôi làm sao dám xử lý chúng! Nếu anh không có biện pháp tốt, tôi sẽ đem những thứ này đặt ở trong không gian đặc biệt, vĩnh viễn không cho nó xuất hiện trên đời này!" Tôi nói
Lâm Ngôn Hoan nhíu mày, ngồi sau bàn làm việc, nhỏ giọng nói: "...!cho tôi một chút thời gian, tôi nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào là thoả đáng nhất."
Tôi ngậm miệng lại, không làm phiền hắn, quay đầu lại nhìn cái đồng thau có phương đầu phương não này, thoạt nhìn trông như một cái hộp chết, một đầu có khoá, mà cái khoá kia lại rất nhỏ, dường như chỉ cần dùng sức là có thể phá vỡ.
Đây là bảo vật hàng ngàn năm tuổi, ai dám mở ra? Không cẩn thận hủy hoại, không biết sẽ làm tổn hại bao nhiêu phúc đức đâu.
Ban đầu, tôi nghĩ thứ này là một cái tiểu đỉnh, nói đến đỉnh, tôi liền nghĩ đến Cửu Châu Thần Khí mà Hạ Vũ đã đúc ra, nhưng đó là thiên cổ chi mê, thứ này hẳn là không phải đỉnh.
Nhưng với tuổi đời như thế này, thái gia gia cũng không có khả năng tạo ra cái giả, sáu bảy mươi năm trước ông tuổi còn trẻ, không sợ trời, không sợ đất, giết người cướp của còn được, huống chi là giết người sát nhập quốc gia, cướp đoạt quốc bảo.
Nơi này sẽ là cái gì?
“Tiểu Kiều.” Lâm Ngôn Hoan đột nhiên gọi tôi.
“Hả?” Tôi ngước nhìn hắn
Hắn ánh mắt sâu thẳm, ngập ngừng nói: "Tôi có cách, nhưng cô có thể đụng đến một số chuyện phiền toái!" Tôi bối rối hỏi.
"A? Có chuyện gì phiền toái?" Tôi bối rối nói.
"Có thể cô phải giao tiếp với một số nhân viên ở bộ phận đặc biệt, tôi còn phải làm tâm lý chuẩn bị cho đại trưởng lão và ba tôi nữa!"
Tôi có chút chột dạ: "Lâm Ngôn Hoan, tôi không biết phải đối phó với đám người lợi hại này thế nào...!anh muốn làm như thế nào?"
Hắn đứng dậy, từ sau bàn làm việc đi ra, nói: "Thứ này thần bí, tuổi đời lâu năm, nếu có chút bất cẩn không chú ý sẽ liên quan đến xử phạt của pháp luật....!Tôi phải lén nói chuyện với ba tôi và vị tiên sinh hiện tại đang ngồi ở vị trí kia, sau đó sẽ có rất nhiều người đến tìm cô, theo dõi cô, cô phải chuẩn bị tâm lý!"
"...!Không phải chứ, vậy tôi đây sẽ dứt khoát giấu đi, sẽ không để cho thứ này xuất hiện."
“Nhưng đây là cơ hội tốt để tẩy trắng gia đình, không phải sao?" Hắn nhìn tôi cười nói.
"Về phương diện này, Mộ Vân Phàm so với cô tốt hơn nhiều, chi bằng cứ để Mộ Vân Phàm làm đi, tôi cũng không yên tâm để cô tiếp nhận chất vấn!" Lâm Ngôn Hoan nhíu mày nói.
"Tôi tính toán đăng ký một công ty để tẩy trắng cho Mộ Gia, anh tôi nhất định sẽ là người phụ trách, nếu anh tôi tiếp nhận chất vấn, liệu có làm tổn hại đến danh tiếng của anh ấy không?"
Lâm Ngôn Hoan lắc đầu: "Loại chuyện này rất khó nói, nhưng hắn ở trong vòng tròn này nhất định phải nổi danh hơn nữa."
Mang theo thấp thỏm lo âu, tôi chấp nhận kiến nghị, về nhà thương lượng với anh tôi một chút, anh cũng đồng ý làm như vậy.
" Từ khi nào em biết giao tiếp với những người như thế này, hay là để anh đi, còn em cứ an tâm mang thai, những chuyện này không cần em phải bôn ba!" Anh tôi cười nói.
Vì thế thứ này nhanh chóng được đi qua con đường đặc biệt giao cho những nhân vật trọng yếu, lần đầu tiên anh tôi bị gọi đi....!suốt hai ngày không trở về.
Thiệu Nhất Hàng gọi điện giục tôi, nói đêm nay là ngày đầu tiên của vợ Lão Tề trở về sau bảy ngày hồi hồn, nói tôi nhanh chóng đi qua nhìn xem, miễn cho có chuyện lại sảy ra.
Anh tôi đã đi hai ngày mà không có tin tức gì, Lâm Ngôn Hoan chỉ nói tôi đừng lo lắng quá, lòng tôi loạn không ngừng, vẫn luôn kéo thời gian trôi qua mau.
Cho đến khi Thiệu Nhất Hàng chạy đến nhà tôi mời,