Ông chủ Chung nhìn thấy khói xanh từ ba nén hương cứ bay về phía mình, vội vàng giơ tay phẩy phẩy, trốn sang một bên: “Hai vị, cắm mấy nén hương này để cúng sao? Có cần cắm thêm không? Tôi sai người đi mua thêm mấy trăm que."
Anh tôi khinh thường nhìn ông ta: "Ông chủ Chung, nếu như ông không định nói với chung tôi nghiệp chướng trước đây ông gầu ra, thì im lặng đi, để chúng tôi tự tìm."
Ông chủ Chung bối rối cắn môi, nhắm mắt theo đuôi đi theo anh tôi.
Tôi quay sang nhìn Phong Ly Ngân đứng bên cạnh, hắn hôm nay “bay”, nên chỉ có tôi và anh tôi nhìn thấy hắn.
Hắn không hề có chút gì quan tâm, tôi không nhịn được hỏi: “Anh biết nơi có vấn đề đó ở đâu không? Sao lại không trực tiếp nói cho chúng tôi luôn đi?"
Hắn khẽ cười: “Không phải cô hiểu sao? Có những lời nói ra chính là nghiệp chướng, thần tiên cũng phải độ kiếp.”
"Anh cũng có kiếp sao?” Tôi không tin lắm, hắn sống trường thọ rồi, còn có kiếp gì chứ?
Hắn mỉm cười sâu xa, khẽ nói: “Đương nhiên, chỉ là cô không biết mà thôi."
Tôi không kịp hỏi thêm, anh tôi đứng không xa đó kêu tôi, tôi vội vàng cầm la bàn qua đó, vừa chạy được hai bước, bên tai giống như có luồng điện đi qua, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi lạnh lẽo: “... Đế quân đại nhân.."
Cả người tôi rùng mình, đây là hồn ma ở đâu chứ?
Quay đầu nhìn, ngoại trừ Phong Ly Ngân, không có ai hay hồn ma nào xuất hiện.
"Sao vậy?" Phong Ly Ngân lạnh lùng nhìn tôi.
"Anh... có nghe thấy tiếng gì không? Tôi hình như nghe thấy có tiếng ma nữ gọi anh Đế Quân đại nhân..."
Phong Ly Ngân hơi nhíu mắt, tiến lại gần nói khẽ vào tai tôi: “Có phải tối qua làm lâu quá, làm tinh thần cô không ổn định sao? Nếu như mệt quá, thì về nghỉ ngơi đi." Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.
Tôi đỏ mặt, cái người này, tôi nói hắn một kiểu, hắn lại nói lại một kiểu! Thật khó nói chuyện với nhau mà... tôi vội vàng chạy đi tìm anh tôi.
Anh tôi xác định được phương hướng, đợi tôi dùng la bàn đặc chế để xác định vị trí cụ thể, tôi cẩn thận cầm la bàn, mũi kim nho nhỏ đấy lại cử động rồi, lại quay ngược một vòng, sau đó lại quay xuống dưới.
Đây là sao chứ? Lẽ nào cả nơi này đều là âm địa sao?
“Thanh Tiêu, sao vậy?" anh tôi lại gần nhìn, khẽ nói: “Không phải đây cũng là nơi cất giấu âm hồn thi thế sao?"
"Em không biết, phạm vi lớn quá, cứ cầm nó rồi đi một vòng xem sao” La bàn này là pháp khí của mẹ tôi khi ở nhà họ Thẩm, tìm kiếm âm khí còn chính xác hơn nén hương màu đỏ của nhà họ Quan, Phong Ly Ngân cầm la bàn này mấy lần, chắc hẳn là đã làm gì với nó rồi.
Tôi đi khắp nơi một vòng, khi kim có thay đổi, anh tôi sẽ cắm cây gậu xuống mặt đất, phạm vi cuối cùng xác định được, to bằng khoảng mười sân đá bóng.
Nơi từng phát hiện pháp trận ở giữa, xem ra là nhờ vào âm khí được cất giấu ở dưới.
"Chú Chung, chú cho hai cái máy đến đây đào lên, chắc sẽ đào được cái gì đó." Tôi nói với chú Chung, chú Chung vô cùng khó xử, tiền của ông ta đã hết cả rồi, bây giờ còn có thể sai người ta làm việc sao?
Bất lực, ông ta chỉ có thể thêm tiền, nói với công nhân nếu đào được đồ ra thì sẽ chỗ mỗi người 20 nghìn, quả nhiên vẫn có người cần tiền hơn mang sống, một đám người nhanh chóng bắt đầu làm.
Đào xuống dưới, đột nhiên đào được một ít viên gạch màu xanh, trên viên gạch màu xanh đó có vết màu đen loang lổ, đám công nhân nói có phải có mộ cô hay không, vậy thì phát tài rồi.
Lại đào xuống tiếp, gạch càng lúc càng nhiều, hình như đào ra được cả một mái nhà của một căn phòng cũ vậy, đào mạnh một phát, phía dưới truyền đến âm thanh giống như bị sụt vậy, làm cho đám công nhân đó chạy đi mất.
Quản lý dùng đèn lớn soi xuống dưới nhìn, sắc mặt tái mẹt, vội vàng chạy đến hỏi: “Phía dưới, phía dưới hình như là lò mổ..."
Chuyện đã dự đoán được, tôi không quá