Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Sống Tạm Ở Nhà Họ Hứa


trước sau


Hứa Mặc Hàn nghe tôi kể chi tiết mọi chuyện, bộ dạng vẫn nghiêm chỉnh không thay đổi chút nào như vậy.

Con người này thật là gặp chuyện gì cũng không sợ hãi cả sao? Người bình thường nghe thấy lệ quỷ có thể sẽ tìm đến mình, ít ra cũng có chút sợ hãi căng thẳng chứ?
Hơn nữa tôi đã nói tình trạng khi chết và nguyên nhân chết của Lệ Lệ cho anh ta biết, anh ta không nói gì mà nghe tôi nói xong, chỉ khẽ gật đầu, không kinh ngạc cũng không hoảng loạn.

Cái tên này tưởng là nhà mình cái gì cũng làm được sao mà bình tĩnh như vậy, tôi cũng còn lo lắng thay cho anh ta nữa là.

"Cũng có nghĩa là, con gái nhà họ Quách cho rằng tôi là người hại ba cô ta, nên muốn nuôi tiểu quỷ để hại tôi, kết quả lại nuôi phải lệ quỷ, còn bị nó hại chết?” Hứa Mặc Hàn tổng kết lại mọi chuyện..

Tôi gật đầu để tránh phải giải thích quá phức tạp, tôi đã không nhắc đến Quan Nhan Thần với anh ta.

"Vậy tôi cần phải làm những gì? Một cô gái yếu ớt như Quan tiểu thư, lẽ nào muốn đến bảo vệ tôi? Hình như có chút nực cười." Hứa Mặc Hàn bộ dạng nghiêm chỉnh nhìn tôi: "Tôi nên mời thêm mấy pháp sư đến thu phục quỷ vậy."
Tôi bĩu môi nói: “Hứa tiên sinh, anh là ông chủ, anh muốn mời bao nhiêu người đến đều được.”
Khi đi đến nhà họ Hứa, trời đã tờ mờ sáng, tôi và anh tôi được sắp xếp ở hai căn phòng khách kế nhau, bên trong còn có một cánh cửa thông qua nhau, thiết kế như vậy làm tôi cũng thấy yên tâm hơn phần nào, ăn bữa sáng xong, tôi lên giường nằm ngủ bù.

Ngủ đến tận chiều mới dậy, tôi vừa mơ màng giơ tay với lấy điện thoại, thì nghe thấy tiếng động cực lớn!

Anh tôi cũng nghe thấy, tôi lúc đó còn ngơ ngác, anh ấy đã từ bên cạnh xông đến, sau khi thấy tôi không sao, mới đi lại sân thượng coi đã xảy ra chuyện gì.

“Mẹ nó chứ...!Thanh Tiêu, em đừng qua đây." Anh tôi lùi sau hai bước, ngăn tôi ở trong phòng.

“Phía dưới sao vậy? Âm thanh lớn như vậy không phải là tiếng nổ chứ?” Tôi muốn cúi đầu xuống nhìn, thì bị anh tôi đẩy vào trong.

"Đừng nhìn nữa, chúng ta đi xuống đấy là biết thôi."
Vừa nói xong, đã có người vội vàng đến gõ cửa, là một vệ sĩ mặc vest đen, hắn ta vội vàng nói: "Quan tiểu thư, Quan tiên sinh, thiếu gia nhà chúng tôi có mời, mời hai người xuống dưới nhà nói chuyện."
Chúng tôi đi theo anh ta xuống dưới nhà, nhìn thấy tường và cửa sổ của tầng một đã bị đập vỡ nát, phía trên còn có vết máu.

Có người mất mạng rồi sao.

Tôi khẽ thở dài, Hứa Mặc Hàn vẫn không nghe theo những lời khuyên của tôi.

Đi vào phòng trà, mặt tôi lạnh lùng nhìn Hứa Mặc Hàn...!con người này vốn dĩ không thèm để ý đến những gì mà tôi khuyên!
Tôi đã nhắc đi nhắc lại với anh ta vị trí ngũ hoàng đại ngao phải kiêng động thổ, anh ta lại cứ không nghe theo!
"Quan tiểu thư.."

"..Tôi đã khuyên anh rồi." Tôi bất lực nói với anh ta: “Hứa tiên sinh, nếu như anh thực sự không tinn âm dương huyền thuật, vậy thì không cần lãng phí thời gian mời chúng tôi nữa, tôi đã khuyên anh rất nhiều lần rồi, anh đều coi như không”
“Thật xin lỗi." Anh ta nhíu mày, hạ thấp giọng nói: “Thực không dám giấu diếm gì, Quan tiểu thư, tôi đến thanh phố này, bàn chuyện kinh doanh cho gia tộc chỉ là trên phương diện thân phận mà thôi, thực ra còn có một vài nhiệm vụ quốc gia mà không tiện để lộ được, do đó những thứ ở trong phòng làm việc rất quan trọng, buộc phải nhanh chóng hoàn thành việc thay đổi các thiết bị an ninh.” Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88.

Haizzz, ngoài thở dài ra tôi còn có thể làm gì chứ? Gặp phải khách hàng không nghe lời như thế này đúng thật càng thêm mệt mỏi.

Khi này nhìn thấy ngoài cửa sổ có một chiếc xe công trình nhỏ, chắc hẳn đó là xe chở những thiết bị an ninh đến phòng làm việc anh ta, đột nhiên lại bị mất kiểm soát, đâm vào một công nhân, khi đó mọi chuyện đã không ổn rồi.

120 đến, bác sĩ cấp cứu cho công nhân đó, phần ngực anh ta đã bị vỡ, xương vỡ rồi va vào nội tạng, mất mạng luôn khi đó.

Hứa Mặc Hàn trầm lặng, có những thứ anh ta bắt buộc phải tin.

"Hứa tiên sinh, nếu như anh thực sự muốn chúng tôi giúp đỡ, vậy anh có thể nghe những gì tôi nói không? Tôi không muốn anh gặp chuyện! Hôm qua anh không tận mắt nhìn thấy hiện trường của vụ án giết người đâu, cảnh tượng vô cùng đáng sợ đó tôi không muốn nhìn thấy thêm

một lần nào nữa." Tôi nghiêm túc nói với Hứa Mặc Hàn.

Không biết câu nói nào đã cảm động đến anh ta, gương mặt nghiêm nghị của anh ta lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Con người này! Đến lúc này còn có thể cười sao!

"Được, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ làm theo những gì cô nói, về những sai lầm trước đây, liệu có còn cơ hội bù đắp? Quan tiểu thư có muốn đi tới xem phòng làm việc của tôi không?"
“Không phải anh nói không thể xem sao?" Tôi có chút bất ngờ.

Hứa Mặc Hàn khẽ nhíu mày nói: "Vẫn nên nhờ mọi người đến xem.

Không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa, một khi bị đám nhà báo chú ý tới, muốn ép dư luận xuống cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”
Khi tôi chuẩn bị lên tầng, quản gia dẫn theo mấy người đi vào, người đi đầu là một người đàn ông trung niên, mặc đồ thời Đường, gương mặt nghiêm nghị, có chút khí thế.

"Thiếu gia, người này là Tề đại sư, còn có Lỗ đại sư..." Quản gia giới thiệu đơn giản về hai "đại sư" này.

Hứa Mặc Hàn không bắt tay với bọn họ, chỉ gật đầu nói: “Vất vả rồi.”
Anh ta thật biết nói chuyện, một câu vất vả rồi, làm cho mấy người này đang đợi để khoe khoang bản thân không còn biết nói gì tiếp nữa.

Tôi ngây ngốc đứng đó quên mất lấy lại la bàn, bị ánh mắt sắt nhọn của Tề đại sư nhìn thấy, cười lạnh lùng: “Cô là Khôn đạo của nhà họ Thẩm sao?"
Tôi đưa la bàn về sau lưng, lắc đầu nói: “Không phải.”
Tề đại sư nheo mắt: “Không phải? La bàn trong tay cô chính là Ngọc toàn cơ pháp khí quan trọng của nhà họ Thẩm, cô không phải người nhà họ Thẩm, sao lại có thứ này chứ?” Anh tôi không vui gắt lên: “Cần ông quan tâm sao, ông điều tra hộ khẩu hay gì chứ? Chúng tôi họ Quan, ông cứ đi điều tra đi."
Nghe đến nhà họ Quan, người đối diện nhếch mày lên lộ ta biểu cảm đợi coi kịch hay.

“Thì ra là người ưu tú đời sau à...!gần đây cũng khá có tiếng tăm trong ngành này đấy, đến cả việc tôn trọng tiền bối cũng không hiểu! Không khổ là người nhà họ Quan không có giáo dục!" Một “đại sư" đeo kính không chút giấu giếm sự khinh bỉ với chúng tôi.


Chưa đợi anh tôi nói gì, Hứa Mặc Hàn đã lạnh lùng nói: “Quan tiểu thư và Quan tiên sinh là khách mà tôi mời đến, ông có ý kiến gì không?"
Vị "đại sư" đó sợ hãi, lập tức ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.

"Quản gia, tiếp đãi chu đáo cho mấy vị đại sư này, sẵn tiện nói rõ mọi chuyện, tôi thất lễ đi trước đây...!Hai vị, đi bên này." Hứa Mặc Hàn đối xử trọng đãi rõ ràng với chúng tôi như vậy, làm cho mấy người đại sư đó mặt mũi tối sầm lại.

Nếu như là những gia đình bình thường khác dám thất lễ như vậy với những người đại sư này, bọn họ có lẽ đã bỏ đi từ lâu rồi, nhưng đối phương là nhà họ Hứa, bọn họ đến việc muốn thay đổi thái độ sắc mặt cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

"Nhìn cái mặt ông Tề đại sư đó, khi nãy tức giận đến mức co giật.” Anh tôi vui vẻ nói: “Đám người này tự coi mình là nhất, dường như không có mấy người dám đối đầu với bọn họ, thật thoải mái."
Tôi không để ý đến anh tôi, chỉ nhìn chiếc la bàn ở trong tay, vừa đi đến tầng hai, kim la bàn đột nhiên khẽ rung lên, tôi dừng lại, để nó giữ thăng bằng trong bàn tay.

“Gì vậy?” Hứa Mặc Hàn quay người hỏi.

Kim lung lay một hồi, nghiêng nghiêng chỉ về phía cửa cửa phòng làm việc, Hứa Mặc Hàn nhìn theo ánh mắt tôi thấy tôi đang nhìn về phía cửa phòng làm việc, lập tức nói: “Bây giờ tôi sẽ mở ra cho cô xem..."
"Đừng! Đứng mở!" tôi vội vàng hét lên, anh tôi nhanh tay nhanh mắt kéo Hứa Mặc Hàn lại!
Phía sau cánh cửa đó, có lộ ra làn sương mù màu đen, còn kim la bàn của tôi, chỉ thẳng về phía phòng làm việc.

Sau cửa có gì đó....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện