Suy nghĩ này làm tôi bứt rứt cả một ngày, chịu đựng đến khi trời sắp tối, tôi rửa bát xong thì nói với anh tôi là tôi muốn đi mua chút đồ.
Anh tôi đang chơi Vương giả dung diệu, vừa nghe thấy tôi muốn ra ngoài, ngước đầu nói: “Bà cô của tôi ơi, gần đây em cứ ra ngoài là gặp ma, hay là đừng đi nữa. Em cần gì cứ nói với anh, anh mua giúp em."
“Em đi đến tiệm thuốc ven đường thôi mà." Tôi thành thật trả lời.
Anh tôi đầu óc nhanh nhạy, lập tức phản ứng lại, hỏi: “Mua ba con sâu sao?"
Tôi cầm cái la bàn lên chuẩn bị đập.
"Ha ha ha, anh đoán thôi mà, trúng rồi sao?"
“Không phải!"
“Vậy mua cái gì? Không phải em đã mang thai với hắn rồi sao, còn mua ba con sâu làm gì? Hơn nữa, ba con sâu mà người dùng ma quỷ không dùng được, phải đi tới cửa hàng chuyên dụng trên chợ ma Âm Sơn mới mua được."
Tôi trừng mắt lên: “Cái gì mà cửa hàng chuyên dụng chứ? Còn có bán mấy thứ như vậy sao?"
"Tất nhiên, em tưởng có mỗi nhà mình làm nghề này thôi hả? Còn có nhiều nhà bán hàng âm dương lắm, lần sau anh sẽ mua mấy thứ chuyên dụng đó cho em."
Anh ấy nói một cách hời hợt, nhưng tôi lại sốc không nhẹ.
Hóa ra thế giới này có rất nhiều thứ khó mà tin được, người sống làm sai dịch cho âm phủ, còn có chợ ma chuyên giao dịch, thậm chí còn có cửa hàng chuyên dụng bán bao cao su cho ma nữa!
Tôi đến tiệm thuốc khẽ giọng nói với nhân viên bán hàng tôi muốn mua que thử thai, người đó liền nhét cho tôi một chiếc hộp: "Bây giờ còn ai dùng que thử thai nữa đâu, dùng bút thử thai đi, tiện lợi nhanh chóng, an toàn còn vệ sinh nữa."
Cô ta nói rất to, làm tôi vội vàng quét mã trả tiền cho xong.
Về nhà tắm xong, tôi sử dụng nó theo hướng dẫn, đem trở về phòng đợi kết quả.
Anh tôi ở dưới kêu lên: “Thanh Tiêu! Xuống nghe điện thoại! Cụ cố tìm em đấy!"
Cụ cố? Tôi không thích ông ấy lắm, mặc dù ông ấy rất tốt, cũng rất có uy phong trong nhà, nhưng mà gia tộc tôi sở dĩ giao tiếp qua lại với trời và quỷ quái cũng bởi vì ông ấy.
Căn hầm ở nhà cũ thực ra chính là những mồ mả mà ông ấy đào được, những năm chiến tranh loạn lạc nuôi sống cả nhà bằng những thứ đó rồi duy trì buôn bán.
Đến tận bây giờ, cả mấy trăm người trong gia tộc đều làm những ngành nghề liên quan tới đó, ai ai cũng xem nhẹ sống chết, vô cùng hờ hững
Cụ cố hỏi tôi tình hình gần đây, cả sức khỏe thế nào, có gì bất thường không.
Tôi sao có thể nói mấy cái đấy với ông được chứ, chỉ có thể nói không sao cả.
Cụ cố đột nhiên nhắc nhở tôi một câu: “Ông nghe Du Phó nói, phía bên đội cảnh sát hai ngày nay xuất hiện mấy vụ án mạng, hắn chịu trách nhiệm giải phẫu thi thể, cảnh sát nói bị là đột tử, nhưng hắn nói có liên quan đến tà thuật, hai các cháu còn trẻ, phải chú ý khi nhận hàng hay bán hàng, đừng có đụng vào mấy thứ tà vật."
Cụ cố vừa nói đến tà thuật, tôi lập tức nhớ đến bức tượng đồng mà Hầu Thiếu Văn mua đó, không phải là vị pháp sư đó nói cần dùng sao? Phong Ly Ngân khi đó cũng nói ra hai chữ tà đạo.
Tôi vội vàng nói với cụ cố chuyện này, cụ cố vừa nghe thì giọng nói đã nghiêm lại: “Nếu như pháp sư đó biết bức tương đồng đó lấy từ chỗ các cháu, khẳng định sẽ tìm các cháu, nhớ là tuyệt đối không thể giúp hắn tìm đồ, cũng không được bán bất cứ đồ gì cho hắn ta! Chúng ta vẫn không nên dây dưa gì tới Mật Tông thì tốt hơn! Hơn nữa đây là tà thuật, tuyệt đối không thể bị lây nhiễm!”
"Vâng." Tôi gật đầu nhìn anh tôi, anh tôi bĩu môi rồi cũng đáp lại một tiếng.
Cúp điện thoại, tôi nói với anh: “Anh, em biết anh muốn tích lũy tiền cho ba, nhưng mà mấy thứ tà ma này thì tốt nhất đừng đụng đến... Em sợ lắm."
Tính cách của anh tôi rất liều lĩnh, không sợ trời không sợ đất, mình anh ấy thì không sợ, nhưng nghe tôi nói như vậy, anh ấy nghiêm túc gật đầu nói: “Được, em sợ thì chúng ta sẽ không làm nữa, cứ buôn bán đồ cổ thôi là được rồi."
Tôi trở về phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy Phong Ly Ngân đứng cạnh bản, trên tay hắn cầm que thử thai.
“Này! Sao anh lại tự tiện động vào đồ của tôi chứ!" Tôi đỏ mặt tía tai, bước lên lấy lại, nhìn trộm cái đó.
Màu đỏ, hai vạch.
Trúng độc đắc rồi chứ không còn sai sót gì nữa.