Tôi sờ ngọc chương của Phong Ly Ngân, trong lòng do dự có nên gọi quỷ sai đến thu hồn hay không.
Nhìn tình trạng điên khùng của bà lão quở măng con trai cùng con dâu, tôi có hơi do dự.
Tôi cũng không phải là người thiện lương gì, lúc tôi bị gia tộc đem ra làm vật hy sinh, đối với tình cảm của người với người tôi đã hoàn toàn phai nhạt, thậm chí còn có chút oán hận.
Nhưng bố và anh tôi lại bỏ ngoài tai lời phản đối từ người nhà, nhận lại tôi, từ đó tôi mới cảm nhận được mùi vị có người nhà.
Trên đời này không có người phụ nữ nào là trời sinh đã vô tình, chỉ có trái tim vẫn chưa tìm được hơi ấm mà thôi.
Giọng nói thê thảm của bà lão im bặt, bắt đầu run rẩy, người giống như bị đốt cháy, bốc lên một làn khói đen.
Giọng nói của Tô Mộng vang lên phía sau tôi: "Thanh Tiêu, tớ bị sao vậy... Tớ, tớ tự nhiên nổi da gà, có phải trong phòng này có, có cái kia... bay bay không?"
Bay bay?
Suýt chút nữa tôi đã bật cười, không ngờ rằng cậu ấy có thể nghĩ ra được cái từ thương như thế.
Cảm giác lạnh lẽo này, tôi không cần nhìn cũng biết là Phong Ly Ngân đã đến.
Thường thì vào ban ngày hắn sẽ không xuất hiện trước mặt tôi thế này, hôm nay là ngày gì vậy nhỉ?
Quỷ khí nồng đậm trên người hắn làm cho quỷ hồn của bà lão gần như bị đánh bay.
". Thứ cỏn con mà thôi, sao ngươi giải quyết chậm chạp thế?" Hẳn đứng phía sau tôi, đứng rất gần, tiếng nói gần như là vang lên từ đỉnh đầu tôi.
"Bà ấy chưa hại ai bao giờ, tôi thấy bà ta có hơi đáng thương..." Tôi thấp giọng giải thích.
"Đáng thương?" Giọng nói của Phong Ly Ngân lạnh như băng: "Ngươi hỏi xem bà ta đã làm những gì... Bắt con dâu phá liên tiếp hai lần thai bé gái, đây là nghiệp chướng.”
Tôi nghẹn lời, nhìn về hướng bà lão kia, bà ta cuộn tròn lại rên rỉ: “Tha cho tôi... tha cho tôi đi..."
"Không nên tin lời của quỷ, đối với quỷ, cũng không cần tình cảm.” Hắn lạnh lùng nói.
Tôi bỗng chột dạ, những lời này sao giống đang cảnh cáo tôi vậy nhỉ?
Trong mắt tôi, Phong Ly Ngân cũng là quỷ, thật ra hắn cũng không phải quỷ mà là vị thần đến từ âm phủ mà thôi.
Tôi thấy bà lão sắp biến mất rồi, vội nói: “Anh đừng so đo với bà ấy được không?"
Phong Ly Ngân trừng mắt nhìn tôi một cái: Thứ đồ vật này mà cũng muốn ta phải động tay sao?"
Người này... sao lại cao ngạo như vậy chứ...
Tôi lặng lẽ niệm chú gọi Bảo Cao, vù vù hai tiếng, hai tên quỷ sai xuất hiện, chúng nơm nớp lo sợ dập đầu với Phong Ly Ngân, sau đó khóa quỷ hồn bà lão lại.
Vẫn là hai tên quỷ sai xuất hiện ở nhà họ Hầu trước kia, tôi cười nói: “Lại là các ngươi hả?”
Giọng nói tên quỷ sai đang lấy dây xích run run: "Thì là... mấy đồng nghiệp khác nói... tiểu nương nương được Minh quân sủng ái, nhất định sẽ rất khó hầu hạ, sợ không cẩn thận chọc giận anh cho nên bảo hai chúng tôi đến.”
Được, hai tên tiểu quỷ này một đứa dễ thương một đứa ngốc ngốc, nhất định là người mới nên bị bắt nạt đây mà.
Thì ra tôi được tính vào diện “được sủng ái" sao?
Phong Ly Ngân khẽ hừ một tiếng, hai tên tiểu quỷ bị dọa suýt tè ra quần, tôi nhanh chóng ra hiệu cho họ rời đi.
Ba chữ “được sủng ái" không hiểu sao làm cho tâm trạng tôi rất tốt, nhịn không được mỉm cười.
"Cười cái gì? Đi mau!” Phong Ly Ngân có chút mất kiên nhẫn.
Tôi rời khỏi nhà vệ sinh, Tô Mộng cầm điện thoại đứng trong phòng khách ngẩn người nhìn tôi: “Thanh Tiêu, cậu, nếu cậu mà còn không hồi hồn thì tớ đã bấm gọi 110 (*) luôn rồi.."
"Không sao... Cái 'bay bay kia đã được xử lý, cậu còn muốn mua căn nhà này không?"
Vừa nghe có cái "bay bay" thật sự đã ở đây, Tô Mộng kinh hoảng hét một tiếng mở cửa chạy ra ngoài, lần trước cậu ta mơ thấy gã quỷ bệnh lao kia thì bắt đầu tin rằng trên đời này có ma quỷ, cho nên dù căn nhà đã được “dọn dẹp” cũng không cần nữa.
Chúng tôi đi thang máy xuống dưới, Phong Ly Ngân vẫn trầm mặc đứng cạnh tôi, hoàn toàn không nhìn Tô Mộng, dù sao thì chỉ có mình tôi thấy được hắn.
Bây giờ Tô Mộng đang trong tình trạng sao bay đầy đầu, nhảy tới trước mặt người đàn