Nhà cũ ở một thị trấn nhỏ ở vùng núi hẻo lánh, trước đây giao thông không thuận tiện, bây giờ đã có đường cao tốc, trở về cũng có bốn, năm tiếng.
Tôi không muốn trở về, cho dù đó là nơi tôi lớn lên, nhưng nghĩ đến chuyện tôi bị "cách ly" để nuôi làm tế phẩm, trong lòng tôi lại thấy khó chịu.
Đến chuyện mẹ tôi mất đi tôi cũng không có ấn tượng sâu sắc gì, tôi chỉ nhớ khi còn nhỏ có một dì rất hiền luôn dỗ tôi đi ngủ, còn kể chuyện cho tôi, lớn hơn chút thì tôi đã tự ngủ, mỗi ngày có người đón tôi đi học, tan học.
Khi đó mình tôi sống ở một nhà riêng, trước đây thấy cụ cố rất yêu thương tôi, cho bảo mẫu chăm sóc tôi, bây giờ nghĩ lại, chỉ là muốn tránh xa tôi, không để tôi học đạo pháp đạo thuật, để tránh khi tôi làm tế phẩm sẽ không nghe lời.
Gia đình như vậy, sao tôi có thể yêu thương được chứ?
Nhưng cho dù tôi không thích nhà họ Quan, thì tôi vẫn là người nhà họ Quan.
Bố tôi bây giờ đang nằm trong phòng giám sát VIP của bệnh viện, cụ cố sai người luân phiên nhau đến chăm sóc, trong lòng tôi cũng có chút cảm kích.
Hơn nữa tôi và anh tôi cũng còn non trẻ, nếu như muốn sống trong cái nghề này, cũng cần phải có gia tộc chống lưng, không thể không về được.
Đợi tôi đỡ sốt hơn, tôi bắt đầu thu dọn ít hành lý, đồng thời xin nghỉ học ở trường.
Đêm trước khi đi, anh tôi dẫn tôi đến chỗ bà già lắm chuyện kiểm tra tình hình sức khỏe, cái bụng nhỏ vẫn không chút thay đổi gì, chỉ có bản thân tôi cảm nhận được một luồng khí nóng đang ở trong bụng mình.
“Nha đầu, linh thai không thể dựa vào thời gian mang thai của người thưởng để tính được." Bà ấy rót cho tôi một cốc trà lài để ổn định tinh thần giảm bớt áp lực.
"Lấy bảy làm số đếm, bốn mươi chín ngày là một tháng, sau bảy tháng... tương đương với khoảng mười một tháng dương lịch đấy.” Bà ấy sờ vào con mèo rồi nói.
“Vậy là vào tháng bảy năm sau sao?" Tôi cười: "Cũng lâu thật đấy.."
Bà ấy gật đầu nói: “Ba tháng trước đó, cơ thể của cô sẽ không có thay đổi gì, bởi vì điều quan trọng nhất của linh thai là sự tập trung của tinh thần, tháng thứ tư sẽ hình thành thai nhi, cơ thể cô cũng sẽ có chút biến hóa, còn một tháng cuối, linh thai sẽ nhanh chóng hấp thụ dinh dưỡng để lớn lên, hơn nữa tích lũy sức mạnh để chuẩn bị sinh ra, đến lúc đó bụng của cô sẽ to lên rất nhanh.
Tôi gật đầu, cơ thể thế nào cũng mặc kệ vậy.
Bà ấy bắt mạch cho tôi, nhắc nhở: “Bây giờ còn chưa được hai tháng, cô vẫn nên cẩn thận hơn."
"Ừm.."
“Cô có còn chảy máu không? Có vết máu không?"
Tôi lắc đầu, cười nói: “Hai đơn thuốc bổ thai đó đắt như vậy, hiệu quả đương nhiên tốt rồi."
Bà ấy cũng cười: “Thực ra, chủ yếu là bản thân cô muốn giữ đứa bé này, đứa bé mới có thể tiếp tục yên ổn ngủ sâu ở trong đó."
Bà ấy nói vậy có chút dịu dàng, làm tôi có hơi mềm lòng.
Ngồi ở trên xe, cách nhà càng gần, tâm trạng của tôi lại càng tệ.
Thôn mà nhà tôi ở đó rất có tiếng ở đây, bởi vì có tiền.
Nơi có phong thủy đẹp nhất có hai mươi, ba mươi lầu nhỏ, đều là người trong gia đình tôi.
Gạch xanh tường trắng, trước sau nhà, mỗi một góc nhà đều rất chú trọng đến bố trí phong thủy, người không biết nhìn vào, còn tưởng là nơi kỷ niệm của một người vĩ đại nào đó.
Bí thư trưởng thôn cũng là người trong gia đình tôi, có nghĩa là, vùng đất này đều trong phạm vi khống chế của cụ cố.
Căn nhà lớn phía sau núi nhìn có vẻ cổ kính đơn giản, là nơi ở của cụ cố.
Không khí ở nơi này căn bản không giống với nơi tập hợp của người hành nghề "mê tín dị đoan", ngược lại giống như chốn bồng lai tiên cảnh rộng lớn.
Bố tôi bỏ đi sớm, cũng không có xây nhà riêng cho mình ở đây, mỗi lần về đều ở tại chỗ của cụ cố, dù sao đi nữa từ nhỏ tôi cũng đã sống ở nơi này.
Thân thể của cụ cố vẫn còn cường tráng, vẫn đang làm chủ gia đình, đời ông nội tôi phải tôn trọng cụ cố, tất cả mọi chuyện do cụ cố làm chủ.
Thế hệ của bố tôi bây giờ đang còn