“Kiều Minh Đức, anh lắm mồm thật đấy!” Tuy cô làm như ghét bỏ anh ta nhưng trong lòng lại hơi mất tập trung, nếu Minh Đức biết tối qua cô và chú ba đã làm chuyện ấy…
Du Ánh Tuyết được Kiều Minh Đức ôm vào lòng.
Cô ngước mắt nhìn anh †a, nụ cười đơn thuần và xán lạn đến mức không có bất cứ tạp chất nào của anh ta khiến sự áy náy trong lòng cô càng thêm sâu sắc…
Nếu cô cứ làm tổn thương anh ta như thế thì có phải là quá đáng lắm hay không? Tan tâm.
Du Ánh Tuyết được Minh Đức đưa đến biệt thự, bởi vì chỉ cần lấy hành lý nên cô bảo Kiều Minh Đức chờ trong xe, còn cô thì đi vào một mình.
Tối qua hành lý của cô đã được xếp xong, đặt ở phòng khách.
Nhưng bây giờ, nào còn bóng dáng của va li hành lý đâu? “Dì Lý, hành lý của tôi đâu?” “Sáng nay cậu chủ Khang đã bảo chúng tôi đưa lên tầng, cậu ấy nói cô sẽ không chuyển ra ngoài nữa” Du Ánh Tuyết hơi giật mình.
Sáng hôm nay… anh thật sự nghĩ cô sẽ không chuyển ra ngoài, cô cũng định nhanh chóng dọn về… nhưng bây giờ…
“Vậy tôi lên thu dọn đây.
Nếu chú ba về thì dì cứ bảo… tạm thời tôi sẽ ở nhà chú hai nhé.
” Cô không để dì Lý khuyên gì thêm, cúi đầu đi lên tầng.
Những thứ đã được xếp gọn đều được người giúp việc treo về chỗ cũ.
Du Ánh Tuyết vừa thu dọn vừa cảm thấy khó chịu.
Lần này đi rồi… liệu cô có thể quay về đây nữa không? Giống như những lần rời khỏi nhà trước đó, đến khi hết giận nhau thì cô lại mặt dày mày dạn xách va li quay về? Nhưng khi trở lại rồi, liệu bọn họ có thể bình thản như trước, sống chung như chú ba và cháu gái không? Một nơi khác.
Kiều Phong Khang quay về.
Từ xa, anh đã thấy xe của Kiều Minh Đức đỗ bên ngoài biệt thự, bèn lái xe sang đó để chào hỏi rồi bình thản bước vào biệt thự.
“Cậu chủ Khang, cô Ánh Tuyết đã về, đang thu dọn hành lý trên tâng nói là muốn chuyển đi” Khi nhìn thấy anh, dì Lý lập tức chào hỏi.
Đây là đáp án trong dự liệu, nhưng Kiều Phong Khang vẫn không khỏi nhướng mày, anh ném áo khoác đi rồi rảo bước lên tầng.
Sau mấy bước, anh đã đến trước cửa phòng ngủ của Du Ánh Tuyết.
Anh đặt tay lên nắm cửa, siết thật chặt nhưng cuối cùng vẫn không tiến vào.
Kiều Phong Khang quay người tiến vào thư phòng rồi đóng sầm cửa lại, tìm tài liệu.
Đúng thế, lần này anh về là để tìm tài liệu thôi! Nếu cô đã định chuyển đi thì anh còn giữ cô lại làm gì chứ? Nhưng Kiều Phong Khang đã lật tung tài liệu trên bàn mà vẫn không thấy thứ mình muốn đâu.
Anh tức giận ném một tập tài liệu xuống đất rồi chống tay lên mép bàn đọc sách, không ngừng thở hổn hển.
Sau đó… anh nghe thấy tiếng động ở ngay bên cạnh.
Cánh cửa phòng ngủ ở sát vách được kéo ra rồi đóng lại, một lúc lâu sau vẫn không có thêm tiếng động gì.
Dường như Du Ánh Tuyết đang dừng chân ngoài cửa trong chốc lát.
Kiều Phong Khang cứ tưởng cô sẽ vào, giọng của dì Lý và tiếng vang khi anh sập cửa lớn như vậy, cô không thể không biết anh đã về.
Nhưng ngay lập tức anh lại phải thất vọng.
Tiếng kéo vali vang lên, cách anh xa dần.
Trong lòng Kiều Phong Khang nghẹn ứ, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được mà đi ra ngoài.
Trên bậc thang.
Du Ánh Tuyết kéo vali đi từng bước một, vô cùng chậm chạp.
Tiếng động từ thư phòng vang lên.
Cô gần như lập tức dừng chân, quay đầu lại.
Cô kéo hành lý đứng trên bậc thang, còn anh thì đứng trên tầng nhìn xuống.
Hai người nhìn nhau, cảm xúc sôi trào.
Du Ánh Tuyết vô thức nắm chặt tay kéo của vali, hơi hé môi định nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Kiều Phong Khang không nhìn mặt cô nữa mà chậm rãi nhìn sang vali.
Đôi mắt anh trở nên lạnh băng, sự lưu luyến trong lòng hóa thành vẻ bốn cợt sâu sắc: “Dọn nhiều thứ như thế để ở đó lâu dài à?” Du Ánh Tuyết không trả lời.
Cô hít sâu một hơi, nhìn Kiều Phong Khang bằng ánh mắt phức tạp rồi đeo túi lên, bỗng quay người lên tầng, bước về phía anh.
Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm vào cô.
Du Ánh Tuyết càng đến gần, ánh mắt anh càng sâu sắc.
Dường như sau nửa thế kỷ, rốt cuộc cô cũng đứng trước mặt anh.
Du Ánh Tuyết im lặng, Kiều Phong Khang cũng thế.
Chỉ cần cô bảo không muốn đi thì anh sẽ đuổi Minh Đức đi ngay! Cho dù phải trói lại, anh cũng sẽ không để cô rời khỏi căn biệt thự này nửa bước! Nhưng một lúc lâu sau, cô chỉ gỡ ba lô xuống rồi lấy một cái hộp ra.
“Nếu không lầm thì chắc cái này là của chú ba” Kiều Phong Khang nhìn sang, đúng là chiếc điện thoại đã bị anh đập nát nhưng anh không nhận.
Ánh mắt anh càng trở nên lạnh băng, cảm giác thất vọng vô cùng rõ ràng.
“Hôm đó khi cầm về, màn hình điện thoại đã vỡ.
Cháu đã thay rồi, giờ trả cho chú ba” Du Ánh Tuyết cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, nở nụ cười tự giễu: “Nếu để cháu cầm rồi hỏng tiếp thì không hay chút nào, đúng không?” Ánh mắt Kiều Phong Khang tối đi, chỉ cảm thấy nụ cười của cô quá chướng mắt.
Anh vươn tay hất điện thoại ra.
Chiếc điện thoại đập vào tường phát ra tiếng “âm’ rất lớn, vô cùng chói tai trong biệt thự yên tĩnh.
“Chú ba!” Du Ánh Tuyết khẽ gọi.
Kiều Phong Khang hừ một tiếng: “Đồ của tôi đã quen bị chà đạp rồi, cũng không thiếu lần này.
Dì Lý, bảo người ném thứ rác rưởi này đi, càng xa càng tốt, đừng để nó khiến tôi chướng mắt nữa” Đến mấy câu cuối cùng, anh gần như hét lên.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy từ “rác rưởi” mà anh nói như đang miêu tả cô, khiến trong lòng cô vô cùng buồn bã.
Cuối cùng Du Ánh Tuyết lên xe Kiều Minh Đức rồi rời khỏi đây.
Sau đó…
Một thời gian dài sau, Du Ánh Tuyết không gặp Kiều Phong Khang nữa.
Đúng vậy, đúng là chưa từng gặp lại.
Công ty chi nhánh bắt đầu vận hành, Kiều Phong Khang vừa kiểm định vừa giám sát nên phải đi đến một thành phố khác.
Mấy ngày nay, Du Ánh Tuyết cũng nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học An Lập.
Mười ngày nữa, cô phải đến trường báo danh, sau đó phải ở ký túc của trường rồi.
Du Ánh Tuyết cầm giấy báo rồi ngẩn người, trong mười ngày này liệu cô có thể gặp