Cô chỉ có thế ngẩn ngơ nhìn anh xuống lầu, ngẩn ngơ nhìn anh kiên quyết ra khỏi biệt thự.
Cánh cửa dày nặng vang lên tiếng “sâm” nặng nề rồi đóng ầm lại.
Bóng dáng cao lớn của anh biến mất khỏi tâm mặt cô.
Tay cô cố hết sức bấu víu vào thành lan can, ngón tay đã bấu đến trăng bệch mới có thể chống đỡ được cơ thể yếu ớt.
Toàn bộ biệt thự đều yên lặng một cách kỳ lạ.
Trong bầu không khí bi thương như vậy, không một ai biết nên phải nói gì.
Mọi người đều nhìn về phía dì Lý, dì Lý cũng thở dài rồi lắc đầu, nhưng không đi lên trên.
Chuyện tình cảm, giống như là người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Chuyện của hai người đâu phải là chuyện mà người ngoài như bọn họ có thể can thiệp được? Cả một đêm, Du Ánh Tuyết lăn qua lộn lại, không cách nào đi vào giấc ngủ.
Cô cuộn người thành một cục năm trên giường.
Trên chiếc giường to lớn, cơ thể nhỏ bé của cô trông càng thêm cô đơn, vô cùng đáng thương.
Cô cảm thấy hình như mình bị bệnh rồi.
Nếu không, tại sao lại cảm thấy khó chịu đến vậy chứ? Cơ thể, từ trái tim đến cả môi một tế bào nhỏ bé đều đau nhức.
Cả đêm này… Anh đã đi đâu? Anh đến công ty sao? Hay là đến một căn biệt thự nào đó thuộc Kiều Thanh mà cô không biết? Sau này… Anh còn trở về không? Có phải sau này, từ nay về sau, cô cũng không thể về đây nữa không? Du Ánh Tuyết vùi đầu vào trong gối.
Trên gối đầu dường như còn giữ lại hơi thở nhàn nhạt của anh.
Nhưng những thứ này chẳng thể nào trấn an cô được.
Cô nhớ anh đến gần như phát điền, lòng ngực đau đớn đến gân như muốn phát nổ.
Mới sáng sớm hôm sau Du Ánh Tuyết đã thức dậy.
Lúc cô xuống giường, chiếc nhân trên ngón tay làm cho cô giật mình một hồi, rồi sau đó tầm mắt trở nên tối sầm lại.
Cô không muốn đến bệnh viện sớm như vậy, vì thế sau khi rửa mặt chải đầu thì đi đến trung tâm thương mại thuộc Kiêu Thanh.
Phùng Linh Nhi đã đến trường, ngoại trừ việc cô ấy phàn nàn về việc trường học quản lý theo hình thức khép kín và học quân sự vất vả thì còn nhờ cô nhất định phải mua kem chống năng đem qua cho cô ấy.
Du Ánh Tuyết ngẩn ngơ đi dạo khắp lầu một trong trung tâm thương mại.
Nơi này là thiên hạ mà một tay Kiều Phong Khang xây dựng được.
Trung tâm thương mại này là vương quốc đột ngột mọc lên từ dưới đất của anh, chỉ qua vài năm ngăn ngủi đã phát triển mạnh và mở rộng ra khäp các thành phố khác.
Vì thế mà đã có không ít truyền thông, báo chí tán dương khắp nơi.
Du Ánh Tuyết đăm chìm vào trong đó, miên man suy nghĩ.
Chờ đến khi cô hồi †hân mới nhận ra vậy mà cô lại nghĩ về anh, suy nghĩ trong đầu đều là anh Trong vô thức không thể nào kiêm chế nổi.
Nhưng suy nghĩ này giống như dây leo điên cuồng quấn sinh sôi trong đầu cô.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, màn hình led lớn đặt giữa trung tâm đang phát tin tức.
Bởi vì MC là Tô Hoàng Quyền, vốn cô không có quá để ý đến tin tức nhưng cũng thấy hơi quan tâm, nghỉ chân ngẩng đầu nhìn.
“Đây là một tin tức quan trọng nhưng rất đau lòng… Vừa mới nhận được tin tức, chuyến bay từ thành phố này đến New York của Mỹ mang số hiệu hàng không fh7013 đột nhiên mất liên lạc khi đang bay.
Vị trí cụ thể còn đang chờ điều tra.
Điều đáng tiếc chính là trong chuyến bay này phần lớn đều là người Việt Nam.
Số liệu chỉ tiết và chính xác vân đang được thống kê.
Theo tìm hiểu, người phụ trách hai bên Việt và Mỹ đều đã nhận được thông tin.
Hy vọng sự cố hàng không lần này sẽ không trở thành bi kịch giống như tai nạn hàng không không lâu trước đây.
.
” Du Ánh Tuyết ngẩn người nghe thông báo này, không hiểu sao cô cảm thấy ngực vô cùng đau đớn.
Cô thở dài một hơi.
Chỉ nghe thấy bác gái bên cạnh kinh ngạc hét lên một tiếng, sau đó òa khóc nức nở.
“Con trai tôi… cả con dâu đều trên chuyến bay fh7013” Cả người bà ấy đều run rầy.
Tiếng khóc thê lương nháy mät làm cho cả trung tâm thương mại trở nên u ám.
Đến cả Du Ánh Tuyết không hề liên quan chỉ nhìn một chút, nghe một chút đã cảm thấy rất đau lòng.
Sự cố lần này… Sẽ phá nát bao nhiêu gia đình hạnh phúc đây chứ? Những hình ảnh như vậy thật sự quá áp lực, Du Ánh Tuyết không dám nhìn nữa.
Cúi đầu vội vàng rời đi, tìm cửa hàng Phùng Linh Nhi nói để mua kem chống năng cho cô ấy.
Lúc đang muốn ra khỏi trung tâm thương mại, vừa mới nhấc chân đã nhìn thấy một đám người ăn mặc chỉnh trang vội vàng đi ra khỏi thang máy.
Mà người đi đầu tiên vậy mà lại là thư ký Lý Thanh.
Ánh mặt Du Ánh Tuyết cũng nhìn theo, cô nhìn thăm dò về hướng đó theo bản năng.
Kiều Phong Khang…
€ó lẽ nào anh cũng ở trong trung tâm mua sãm này sao? Nhưng mà…
Đã làm cho cô thất vọng rồi.
những người đi theo phía sau Lý Thanh đều nhìn có vẻ như là nhân viên quản lý của trung tâm mua săm, cô không quen biết lấy một người.
Bởi vì sắc mặt thư ký Thanh trông rất khó coi, cảnh tượng vội vàng, Du Ánh Tuyết đoán răng có lẽ cô ta đã gặp chuyện gì đó rất khó xử lý, vì thế mà cũng không đi lên chào hỏi.
Lúc đang chuẩn bị ra khỏi trung †âm mua sắm, cô bồng nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gọi của thư lý Thanh: “Du Ánh Tuyết” Cô dừng bước, quay đầu lại.
“Thư ký Thanh” Lý Thanh thấy cô đến, bèn đứng lại, sau đó cô ta bông nhiên bước nhanh về phía cô.
Trong lúc Du Ánh Tuyết khó hiểu, tay của Lý Thanh đã cầm lấy tay cô.
Du Ánh Tuyết cúi đầu nhìn bàn tay của cả hai: “Thư ký Thanh, sao tay chị lại lạnh như vậy?” Rõ ràng bây giờ đang là mùa hè mà.
“Du Ánh Tuyết, bây giờ tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cô.
Cô hãy nghe cho kỹ.
.
” Vẻ mặt Lý Thanh rất trang trọng, giọng nói dường như hơi run rẩy.
Không hiểu sao vẻ mặt này của cô ta lại làm cho Du Ánh Tuyết cảm thấy sợ hãi.
Cô hiểu Lý Thanh, trong lúc làm việc cô ta luôn luôn giữ nét mặt bình tĩnh, ngoại trừ, trời sập xuống…
“Tổng giám đốc Khang.
.
” Cô ta mở miệng, đồi môi có hơi run rẩy.
Giọng nói được nén đến mức thấp nhất, hiển nhiên là không muốn cho những người không liên quan nghe thấy.
Du Ánh Tuyết vừa nghe thấy bốn chữ này, trái tim trở nên căng thăng.
Bông nhiên dũng khí truy vấn cũng biến mất, chỉ có thể ngơ ngác nghe.
“Tổng giám đốc Khang… và trợ lý Sơn đều ở trên fh7013” Trời đất quay cuồng, Du Ánh Tuyết chấn động, cả người lui về sau một bước.
“Chị… Chị đang nói giốn với em đúng không?” Cô lắc đầu, kiên quyết không tin.
Nhưng mà nước mặt lại tin rồi, ngoài miệng liên tục lẩm bẩm: “Không đâu… Hôm qua em còn thấy anh ấy, anh ấy không nói là sẽ đi Mỹ” Giống như là thuyết phục Lý Thanh, càng giống như là thuyết phục bản thân mình.
Nhưng giọng nói của cô đều trở nên run rẩy.
Cả người đều run rẩy.
Khung cảnh trước mặt chỉ là một màu trắng xóa.
Đến cả Lý Thanh đứng ngay gần như vậy mà cô cũng không nhìn thấy rõ.
“Bây giờ tôi phải đến sân bay, Du Ánh Tuyết, cô đi cùng tôi đi” Lý Thanh cũng đỏ mất: “Tôi sợ… Một mình tôi, không đủ dũng cảm” Lý Thanh không dám lái xe, hai người bắt taxi chạy nhanh về hướng sân bay.
“Tài xế, phiền anh nhanh lên! Chạy nhanh lên chút nữa.
” Cô đã không còn nhớ rõ mình đã thúc giục bao nhiêu lần rồi.
“Cô bé, cô còn nhỏ vậy mà sao lại nóng nảy vậy? Lái xe chính là chuyện liên quan đến mạng người đó”