"Tử Khâm, nghe đại ca, ở lại hai ngày đi có được hay không?" Chung Dụ Giai không dám qua, chỉ là đứng ở góc giường bệnh, nhẹ giọng nói.
"Tôi không sao." Mộ Tử Khâm vẫn kháng cự như cũ.
Nhu Di lập tức đẩy đẩy Danh Khả, Danh Khả hiểu ý tới đây, mặc dù
không biết là chính mình nói có thể có cái phân lượng gì, nhưng là vẫn
lại là mở miệng khuyên nói: "Tối hôm qua bệnh lợi hại như thế, hiện tại
xuất viện bệnh tình không biết sẽ làm phản hay không, vạn nhất lại phát
tác chính anh cũng khó chịu, không bằng ở lâu hai ngày lại đi đi."
Mộ Tử Khâm nhìn cô một cái, môi mỏng chuyển động giống như muốn nói
cái gì, ánh mắt mà lại chớp lóe, những lời này bị nuốt trở vào, cuối
cùng anh áp chế chân tình không nên có trên mặt, hỏi: "Cô lưu lại theo
giúp tôi?"
"Tôi..." Ba chữ "Còn có việc" kia còn không kịp nói ra miệng Nhu Di đã giúp cô làm quyết định rồi.
"Khả Khả là bạn gái con đương nhiên sẽ lưu lại bồi con." Bà vội vã nói.
Bạn gái, chữ kia, để cho ba cái người đàn ông vẫn im lặng hoặc đứng hoặc ngồi ở trong góc nhất thời thay đổi mặt.
Danh Khả vốn đang nghĩ không, nhưng không biết vì cái gì bỗng nhiên
cũng cảm giác được phía sau có một đạo ánh mắt lạnh như băng rơi vào
trên người cô, hàn khí như vậy , rất quen thuộc...
Để cho cô tuyệt đối không thể tưởng được là, vừa quay đầu lại mà lại
chống lại ánh mắt Bắc Minh Dạ dày đặc đến làm huyết dịch toàn thân trong nháy mắt có thể đông lại.
Tay cô đè ở trên môi, gắt gao nhìn chằm chằm mặt anh cương nghị đến
có thể dùng tiêu điều để hình dung, thiếu chút nữa nhịn không được kêu
lên.
Anh như thế nào lại ở chỗ này? Lời bọn họ nói vừa rồi có phải anh đã nghe được rõ ràng hay không?
Bạn gái Mộ Tử Khâm... Không phải, cô thật sự không phải, cô ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ ngợi.
Trách không được vừa rồi vào liền cảm giác trong phòng nhiều mấy
gương mặt quen thuộc, cô không có thấy Bắc Minh Dạ ngồi ở chỗ kia nhưng
thấy được Nam Cung Liệt cùng Đông Phương Thần đứng ở kề bên cạnh cửa,
chỉ là vừa tiến đến người đã bị Nhu Di kéo qua đi, căn bản không kịp
thấy rõ ràng mặt bọn họ.
Vừa rồi vào cửa cảm giác được cỗ hàn ý kia, thì ra là đến từ anh...
" Mấy người kia là bằng hữu của tôi." Thanh âm Mộ Tử Khâm gọi ý thức
của cô trở về, không biết từ lúc nào bắt đầu, anh đã lại dắt tay cô, lời nói ôn hòa tựa hồ còn ẩn dấu một chút ý cười sủng nịch: "Như thế nào?
Thấy thần tượng Nam Cung Liệt của em ngay cả anh đều đã quên sao?"
Nhị thiếu gia Mộ gia mười mấy năm qua khi nào thì nói qua lời buồn
nôn như vậy trước mặt người khác? Lời kia vừa thốt ra, người Mộ gia càng nhận định, Tử Khâm đối cô gái này quả nhiên là không giống người thường , cực kỳ rõ ràng sủng thật sự.
Danh Khả cũng không có đáp lại, trên thực tế người còn không có từ
rung động Bắc Minh Dạ xuất hiện mang đến cho cô phục hồi tinh thần lại.
Từ khi thấy anh phía sau, cả người liền giống như ngã vào biển lớn
giá lạnh, nổi nổi chìm chìm, căn bản tìm không thấy phương hướng, cũng
bắt không được gốc rơm rạ để cứu mạng cô.
Cô không biết chính mình vì cái gì sẽ sợ anh, nhưng cô chính là sợ.
Người Mộ gia không biết khi nào thì đi, tựa hồ Mộ Tử Khâm cũng không
thích nhìn thấy bọn họ, trước lúc đi Nhu Di còn giống như vỗ vài cái
trên vai cô, để cho cô chăm sóc Mộ Tử Khâm.
Chờ bọn họ đi, trong phòng bệnh ít đi mấy đạo bóng dáng, nhất thời có vẻ quạnh quẽ.
Đông Phương Thần vẫn không nói chuyện rốt cục đi tới, nhìn y tá một
lần nữa cắm lên kim tiêm truyền nước cho Mộ Tử Khâm nằm lại phòng bệnh,
lại nhìn nhìn Danh Khả, biểu tình quái dị: "Nha đầu kia khi nào thì
thành bạn gái của cậu? Chúng ta như thế nào không biết."
Nếu anh nhớ không lầm mà nói, cô gái này hẳn là người Bắc Minh Dạ đi.
Muốn quay đầu nhìn xem Bắc Minh Dạ hiện tại là cái biểu tình gì,
nhưng không biết vì cái gì cư nhiên lại có một chút khiếp đảm, thời điểm tên kia lãnh lên vẫn lại là dọa người.
Nam Cung Liệt không nói lời nào nhưng cũng đang nhìn Mộ Tử Khâm, chờ anh giải thích như thế nào.
Bắc Minh Dạ đã từng nói qua cô gái này là người của anh, muốn bọn họ đừng đụng chạm, lời này ký ức anh cũng lại vẫn còn mới mẻ.
Trái lại Danh Khả bị Đông Phương Thần
nói hoảng sợ, bỗng dưng hoàn
hồn, mới phát hiện bàn tay to Mộ Tử Khâm vẫn nắm tay cô như cũ, cô hoảng sợ, vội vàng muốn tránh ra.
Mộ Tử Khâm lại bỗng nhiên nắm thật chặt, ngăn cản đào thoát của cô,
anh liếc Đông Phương Thần một cái, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người
Bắc Minh Dạ, trực tiếp chống lại tầm mắt băng lãnh của anh: "Cô gái này
tôi muốn, cậu dùng bao nhiêu tiền mua tới tôi trả gấp đôi cho cậu."
Bắc Minh Dạ dựa vào lưng ghế, tầm mắt lại rơi vào trên người Danh
Khả, hàn ý đáy mắt lại còn ở đây, chỉ là bên môi đã gợi lên ý cười không rõ: "Nha đầu, cô đến nói một chút cô muốn cùng cậu ta hay là theo tôi?"
Giống như quyền chủ động liền rơi vào trên người Danh Khả, nhưng chỉ
Danh Khả tự mình biết cô căn bản không có đường sống lựa chọn.
Cô lại đẩy Mộ Tử Khâm một phen, đẩy ra bàn tay to của anh , nhưng
cũng không hướng Bắc Minh Dạ đi đến mà là thối lui đến một bên, cúi đầu
không nói lời nào.
Đáy mắt Bắc Minh Dạ chảy qua một chút cái gì, mặc dù ý cười lại còn ở bên môi đây, nhưng mọi người xem được rất rõ ràng ý cười có phần ngưng
lại rồi.
Nha đầu kia cư nhiên dám cãi lời anh! Sau khi nhận thức Mộ Tử Khâm
quả nhiên lá gan cũng lớn, anh không biết quan hệ bọn họ khi nào thì đã
thân mật vậy.
" Tới đây." Anh nói khẽ, thanh âm rất dịu dàng, ai cũng có thể nghe được giờ khắc này anh mất hứng.
Danh Khả nắm thật chặt lòng bàn tay, lúc này biết rõ không nên lại
trêu chọc anh mất hứng, nhưng mà suy nghĩ đến đêm qua, anh trước mặt hai nữ nhân kia nhẫn tâm lăn qua lăn lại cô, kia sợ không phải bị các cô
tận mắt thấy cũng là để cho các cô chính tai nghe được, vừa nghĩ đến đây cô liền không nghĩ muốn thuận ý của anh.
Cãi lời anh có một loại cảm giác thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng mà giờ khắc này cô thật sự tình nguyện hướng đống lửa nhảy xuống cũng
không muốn lại đến bên cạnh anh.
Bắc Minh Dạ chỉ là an tĩnh nhìn cô, nhìn một hồi lâu bỗng nhiên không ngờ nở nụ cười: "Xem ra cô lựa chọn phải làm bạn gái của cậu ta."
Anh một lần nữa tựa vào trở về đến trên ghế dựa, vừa rồi đầu ngón tay không tự giác níu chặt từ từ buông lỏng ra chút, bàn tay to thói quen
hướng trong túi tìm kiếm.
Nam Cung Liệt bên cạnh nhàn nhạt nói một câu: "Nơi này là bệnh viện, đừng hút thuốc."
Anh mới thu tay, đặt tay tại nắm tay ghế dựa, câu được câu không gõ.
Không khí có chút cương như thế, ai cũng không biết hiện tại anh suy
nghĩ cái gì, là thật phóng khoáng như vậy hay là mất hứng trong lòng rồi hả ?
Bất quá người có thể để cho Bắc Minh Dạ mất hứng cũng không đơn giản, cho nên không chỉ có Đông Phương Thần liền ngay cả Nam Cung Liệt cũng
nhịn không được đánh giá Danh Khả nhiều vài phần.
Mộ Tử Khâm cũng không có cùng Bắc Minh Dạ cứng đầu, chỉ là an tĩnh
nằm ở trên giường thấy Danh Khả vẫn đứng ở trong góc nhỏ không nói lời
nào, thanh âm anh nhu xuống: "Tới đây ngồi một chút đi."
Vỗ vỗ giường bệnh chính mình.
Danh Khả nhìn anh, dư quang khóe mắt còn có thể quét đến bóng dáng
Bắc Minh Dạ, chỉ là thấy không rõ biểu tình trên mặt anh, có lẽ trong
lòng cô có một chút phản nghịch, biết rõ cô qua đi Bắc Minh Dạ nhất định sẽ mất hứng.
Nhưng mà, anh cũng sớm đã mất hứng, nếu tùy hứng liền tùy hứng tới cùng đi.