Editor: Quỳnh Nguyễn
Du Phi Phàm lại vẫn lại là đuổi theo, không để ý tới ánh mắt Bắc Minh Đại Đại phía sau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia, vẫn cười yếu ớt như cũ nói: "Tôi đưa cô trở về đi, anh nói qua muốn tôi đưa, tôi làm
không được, quay đầu anh lại muốn trách cứ tôi."
" Kia là chuyện tình là các ngươi." Danh Khả lại đẩy cô ấy ra, không
phải tâm cô ngoan độc, cô chỉ là thật sự không nghĩ muốn lại cùng bọn họ nhấc lên quan hệ như thế nào.
Mỗi lần đều đã như vậy, mặc kệ anh tức giận vì ai, mỗi lần gặp hoạ đều là cô.
Lại tiến về phía trước hai bước, ngẩng đầu cư nhiên thấy bóng dáng
thon dài vào trong viện kia, cước bộ cô ngừng một trận, nhìn thấy anh,
cả người nháy mắt chợt ngẩn ra.
Du Phi Phàm ngẩng đầu, tầm mắt giống như rơi vào đạo bóng dáng trắng
thuần kia, hơi hơi ngẩn người, cô mới nói: "Đêm qua anh cả đêm đều đã ở
trong này không có rời khỏi, đang đợi cô."
Danh Khả cũng không biết chính mình hiện tại rốt cuộc là cái tâm tình gì, trong lòng hàng trăm tư vị quanh quẩn, có cảm động, nhưng càng thêm sợ hãi.
Dùng lực nắm lòng bàn tay chính mình, cô bỗng nhiên quay đầu không
muốn lại đi về phía trước, chỉ là muốn tìm góc giấu mình, không cần gặp
anh.
Thời điểm các cô bước ra đại sảnh, xuất hiện tại sân, Mộ Tử Khâm đã
phát hiện tồn tại của cô, lúc này thấy cô bỗng nhiên xoay người muốn
phải rời khỏi, anh vội vàng bước ra nện bước truy đuổi qua đi, hai ba
bước liền che ở trước mặt cô: "Vì cái gì muốn trốn tôi?"
Danh Khả không nói gì, xoay người vừa muốn đi về phía khác.
Mộ Tử Khâm tiếp tục một bước tiến lên, lần này trực tiếp kéo lại cổ
tay của cô, dùng lực nhìn chằm chằm mặt cô trắng xanh: "Ngày hôm qua tôi nói vẫn hữu hiệu như cũ, chỉ cần cô nguyện ý, tôi là có thể mang cô rời khỏi, Khả Khả tôi chỉ muốn cô nói một câu, hoặc là gật đầu một cái."
Cô không đáp ứng, anh làm cái gì cũng chưa ý nghĩa!
Danh Khả ngẩng đầu chống lại chống lại ánh mắt tràn ngập chân thành
của anh, ánh mắt như vậy, đêm qua rõ ràng vẫn lại là có thể làm cho cô
cảm động, mà lúc này cô lại chỉ cảm thấy buồn cười.
"Anh thích tôi sao?" Cô hỏi, thanh âm thật sự cực kỳ khàn khàn, liền
thanh âm như vậy, người nào đều có thể tưởng tượng trong đêm qua bọn họ
trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Tử Khâm hơi sững sờ, thật sự nhìn cô một hồi lâu mới lắc lắc đầu: "Không biết, có lẽ, thật sự có phần thích."
Trong lòng cô vừa động, cư nhiên bởi vì một câu anh như vậy, rõ ràng
đã chết hết tâm, nhất thời lại tựa hồ tìm về một chút lo lắng.
Nếu anh nói cho cô, anh thích cô, thích đến mất đi cô sẽ chết, cô không tin, cô thật sự sẽ không tin tưởng.
Có lẽ, cái đáp án hiện tại này đối với cô mà nói mới là tốt.
"Nhưng tôi quyết định muốn thích cô." Tại trước khi cô đẩy anh ra, Mộ Tử Khâm một tay ôm cô vào trong ngực, lâu được như thế, căn bản không
cho cô bất luận cơ hội lùi bước gì: "Tối hôm qua tôi thật sự không biết, cũng không có hạ quyết tâm."
Anh hơi dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Trước hiểu lầm cô là loại
nữ nhân đó, tôi cùng Dạ nhận thức nhiều năm như vậy, anh đã từng có ân
với tôi, tôi không hy vọng anh bị bất luận cái nữ nhân gì mê hoặc, kia
với anh ấy mà nói như thế là một cái nhược điểm trí mạng."
Bàn tay to của anh chụp trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa: "Tôi bức cô rời
khỏi chỉ là sợ anh bị cô mê hoặc, nhưng không nghĩ tới, cô tình nguyện
chết cũng không muốn tiếp thu điều kiện tôi cho."
Danh Khả không nói gì, chỉ im lặng chờ anh tiếp tục nói hết.
Mộ Tử Khâm nhẹ thở ra một hơi, tiếp tục nói: "Khi tôi biết cô bị buộc ở lại bên cạnh anh, tôi bắt đầu quyết định giả ý theo đuổi cô, Dạ hận
nhất người khác phản bội, chỉ cần cô yêu tôi, anh nhất định không chịu
lại muốn cô."
Cảm giác được thân thể của cô hơi hơi run lẩy bẩy, anh càng dùng lực
ôm lấy cô, thanh âm cũng càng trầm thấp: "Tôi phát hiện tôi lại sai lầm
rồi, tôi cùng với cô đi được gần, cũng không có để cho anh buông tha cô, ngược lại để cho anh càng khẩn trương đối với cô, càng không muốn buông ra, là tôi hại cô."
Đêm qua Bắc Minh Dạ tức chính là nguyên nhân cô bị đánh,
cũng là bởi
vì anh, có lẽ anh ta cảm giác được lòng của cô dao động, mới có thể tức
giận đến dẫn cô trở về phòng trừng phạt.
"Tối hôm qua tôi đã nghĩ tốt, nếu cô nguyện ý tôi nhất định mang cô
đi." Thanh âm của anh trầm lại trầm, đến sau cùng đã trở nên có vài phần khàn khàn: "Khả Khả, hiện tại anh đang quyết định thích em, lần này là
thật, chỉ cần em gật đầu, cho dù dồn hết tất cả Mộ thị anh cũng nhất
định có thể bảo vệ em chu toàn."
Cô theo bản năng níu chặt lòng bàn tay, giờ khắc này căn bản không
biết chính mình có nên đáp lại hay không, có lẽ nói những lời này kỳ
thật đến bây giờ cô còn không có hoàn toàn tiêu hóa xong.
"Quyết định. . . Thích tôi?" Rốt cục cô nổi lên dũng khí, ngẩng đầu nhìn anh.
Từ trong mắt anh cô nhìn không tới một chút hư tình giả ý, có chỉ là
kiên định cùng nhận định, nhưng cô thật sự không biết, nhận định như vậy rốt cuộc từ đâu mà đến?
Quyết định thích một người. . . Trên đời này, có loại tình cảm giống thật mà là giả này sao? Này xem như một loại tình cảm?
Mộ Tử Khâm buông xuống chống lại ánh mắt cô hoang mang, môi mỏng đỏ
hồng hơi hơi động, có chuyện như muốn nói nhưng đến chỗ bên miệng lại
gian nan bị nuốt trở vào.
Ánh sáng duy nhất đáy mắt Danh Khả dần dần tiêu tán, cô theo bản năng đẩy anh, không nghĩ cái hành động nho nhỏ như vậy mà lại để cho anh
bỗng nhiên ôm chặt cô, bàn tay to chụp đầu của cô, đem đầu cô hướng
trong lồng ngực mình.
"Anh....Anh đã từng..." Anh đứt quãng, giống như không có dũng khí mà lại cố gắng lấy hết dũng khí, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ nhẹ đến cơ hồ
làm cho người ta nghe không được tình hình: "Quá khứ anh là cái vô năng, đối với bất luận cái nữ nhân gì anh Đều đã hưng trí không nổi."
Không. . . Có thể?
Cô giật giật đầu, theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn anh.
Mộ Tử Khâm lại dùng lực giữ đầu cô, không cho cô có cơ hội rình coi
biểu tình ở trên mặt chính mình, anh hít sâu một hơi mới khàn giọng nói: "Anh... Chín tuổi năm ấy, tận mắt thấy mẹ anh... Bị người.. Bị mấy nam
nhân...."
Cánh tay dài ôm cô tăng thêm vài phần lực đạo, lâu như thế, để cho hô hấp của cô cơ hồ không tới.
Nhưng nghe anh nói về chuyện tình hiếm ai biết, lòng của cô bị lời
nói của anh giam cầm, ngay cả nhảy lên đều đã cảm giác đến vô lực.
Mẹ anh... Mà lại đã từng trải qua chuyện tình khủng bố như thế, còn
để cho anh tận mắt thấy, một cái đứa bé trai chín tuổi, chuyện như vậy, ở trong lòng anh tạo thành nhiều bóng ma.
Anh nói anh vô năng cũng là bởi vì chuyện đó lưu lại khủng bố trong trí nhớ sao?
"Bởi vì chuyện này, về sau bà tự sát, ở trong bệnh viện cấp cứu, cuối cùng cứu không trở lại." Sức sống của anh đã khàn khàn đến cơ hồ ra
không được, vùi mặt bên trong vai cô, anh tiếp tục khàn giọng nói: "Từ
nay về sau, anh..."
"Không cần nói nữa." Danh Khả nghẹn ngào một tiếng, vẫn cho là đầy đủ bất hạnh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này còn có người
càng không may so với chính mình.
Anh là Nhị thiếu gia Mộ thị, lại là cháu ngoại Nam Cung Viễn, vừa
sinh ra liền vô số vòng sáng, nhưng lại có ai biết sau lưng vòng sáng
của anh vậy mà ẩn dấu nhiều chuyện bi thương không muốn người biết như
vậy?
Tận mắt nhìn mẹ mình bị mấy nam nhân khi dễ, còn trải qua tang mẹ, một cái hài tử chín tuổi...