Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiếu Tương nói xong lôi kéo tay Danh Khả ra ngoài.
Tâm tình Danh Khả cũng cởi mở hơn, kịch bản trên cơ bản là cô viết,
một khi thật sự quay thành điện ảnh, cô ít nhất cái biên kịch nhỏ rồi.
Cho dù trên màn hình một hàng biên kịch nhất định không có tên cô nhưng có tên xã đoàn bọn họ cô cũng là cực kỳ vui vẻ.
Thật sự chờ mong.
Về phần Bắc Minh Dạ, trong phòng ăn nhiều người như vậy, dù cho lá
gan anh lớn cũng không có khả năng ở trước công chúng làm cái gì với cô.
Buổi chiều cô liền vẫn cùng xã trưởng cùng vị khách quý kia, chỉ cần
đừng đơn độc bỏ đi, Bắc Minh Dạ liền nhất định hết cách với cô.
Liền quyết định như vậy.
Đây là tiểu tâm tư Danh Khả, không thể không nói suy nghĩ luôn luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực lại thường thường cực kỳ tàn khốc.
Lúc cô đi vào phòng được bao nhà ăn, thấy người đàn ông ngồi ở chính
giữa khi đó, cô mới lại một lần nữa nhận thức, chỉ cần là chuyện anh
muốn làm, cho dù cô tránh né kháng cự như thế nào anh đều có thể làm
được.
Từ Niên Hoa ngồi ở một bên, Dật Dương yên tĩnh ngồi ở phía bên phải
xa hơn anh một chút, về phần người đàn ông chính giữa kia, tay trái anh
cầm kịch bản hơn một tháng bọn họ vất vả sửa chữa mười mấy lần cuối cùng cho ra kịch bản, ngón tay dài tay phải mang theo một điếu thuốc, cũng
không có nhìn người vào cửa, giống như thật sự xem kịch bản bọn họ.
Môi mỏng trong lúc đó phun ra khói thuốc làm khuôn mặt được trời ưu
ái càng thêm suất khí mê người, trong đó còn ẩn dấu một phần sắc thái
khiến người hoàn toàn đoán không ra, mê hoặc lòng người như vậy, cho dù
nhìn từ góc độ nào, đẹp trai đều được phóng lên trời không người theo
kịp.
Hai cô gái vừa vào cửa liền trợn tròn mắt nhìn, chẳng qua Tiếu Tương
là bị khuôn mặt soái ca làm choáng váng, về phần Danh Khả, cũng là bị sợ hãi, sợ tới mức hoàn toàn không hồi thần.
"Khả Khả, Tiếu Tương, hai người các ngươi đứng ở nơi đó làm cái gì?
Nhanh lên tới đây lên tiếng chào Bắc Minh tiên sinh." Thấy các cô tiến
vào, Từ Niên Hoa vội vàng đứng lên hướng các cô gọi.
Nghe được thanh âm của anh, Tiếu Tương rốt cục lấy lại tinh thần thấy Danh Khả bên cạnh si ngốc mê mẩn, vội vàng kéo cô một phen, nhỏ giọng
nói: "Đừng bị choáng váng nữa, nếu như dọa khách quý, xã trưởng sẽ mắng
chết cậu."
Danh Khả có phần mất hồn mất vía, ánh mắt thanh thuần sạch sẽ giống
như nai con hơi hơi chớp chớp, tùy ý Tiếu Tương lôi kéo cô đi tới bọn
họ.
Bắc Minh Dạ rốt cục ngẩng đầu, tầm mắt khẽ quét qua trên mặt Danh Khả: "Ai là người viết kịch bản?"
" Chúng tôi cùng viết." Từ Niên Hoa vội vàng hướng anh cười theo,
thấy vừa rồi anh nhìn Danh Khả, lại hướng Danh Khả gọi để cho Tiếu Tương kéo cô đến phía trước bọn họ.
" Vị này là Danh Khả, là chủ biên kịch bản, chuyện xưa đều là cô
nghĩ, sau đó xã đoàn chúng tôi cùng một chỗ sửa chữa trau chuốt, Khả
Khả, mau lên tiếng chào hỏi Bắc Minh tiên sinh."
Nhưng Danh Khả không nói lời nào, chỉ là buông xuống mi mắt nhìn kịch bản trong tay Bắc Minh Dạ, tâm hoảng ý loạn, ngay cả bọn họ đang nói
cái gì cũng không biết.
Cuối cùng cô vẫn lại là bị kéo đến bên cạnh tay trái Bắc Minh Dạ ngồi xuống, Từ Niên Hoa âm thầm đẩy cô một cái làm cho cô lấy lại tinh thần.
Ánh mắt Bắc Minh Dạ rơi vào trên tay Từ Niên Hoa, đáy mắt bỗng nhiên
chảy ra chút hàn ý, chút hàn ý ấy làm Từ Niên Hoa sợ tới mức cuống quít
thu tay, không hiểu ra sao, chính là không dám đụng chạm Danh Khả nữa
rồi.
" Khả Khả, rót rượu cho Bắc Minh tiên sinh." Nói là nói với Danh Khả, nhưng lại ngầm liếc Tiếu Tương một cái.
Tiếu Tương hiểu ý khẽ đẩy đẩy Danh Khả, nhỏ giọng nói: "Xã trưởng bảo cậu rót rượu cho Bắc Minh tiên sinh a."
Danh Khả rốt cục phục hồi tinh thần lại, trong lòng run lên nhưng vẫn lại là lấy rượu đỏ tới thật cẩn thận rót một ly cho Bắc Minh Dạ, sau đó lại đứng lên định rót một ly cho Dật Dương bên cạnh.
Bắc Minh Dạ lại liếc cô một cái, bỗng nhiên lạnh giọng nói: "Ngồi xuống, theo giúp tôi cùng nhau xem kịch bản."
Danh Khả có vài phần vô thố, nhưng vẫn là ngồi xuống, nhưng không có cùng anh xem, chỉ là ngồi im lặng ở một bên.
Kịch bản cô đã xem qua mấy trăm lần, căn bản không cần phải xem nữa,
anh lật đến một tờ kia nhìn, chỉ cần nói ra hai chữ mở đầu cô gần như
đều có thể đem nội dung phía sau một chữ không rơi rớt nói ra.
Bắc Minh Dạ nhìn như thật sự đang chuyên
tâm xem kịch bản bọn họ, mặc dù cô biết rõ người đàn ông này nhất định không phải vì cái kịch bản
này mà đến, nhưng mà ̣, anh không có cái bày tỏ khác, cô cũng sẽ không
nhắc tới chút gì.
Vừa mới bắt đầu là thật cực kỳ sợ hãi, vừa vào cửa nhìn thấy anh người đã hoảng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nhưng hiện tại từ từ vẫn lại là có thể an tâm xuống, nơi này dù sao
có nhiều người như vậy, anh cũng không dám trước mặt nhiều người như vậy làm cái gì với cô.
Bắc Minh Dạ còn đang xem kịch bản, anh không nói lời nào mọi người
cũng không dám mở miệng nói cái gì, thậm chí ngay cả động tác lấy cái
chén lấy đồ ăn đều là dè dặt cẩn thận sợ làm ra một chút âm thanh ảnh
hưởng anh.
Lúc người phục vụ mang thức ăn lên, Từ Niên Hoa cũng ám chỉ động tác
cô nhất định phải nhẹ, Bắc Minh tiên sinh xem kịch bản bọn họ a, nếu như ảnh hưởng anh ngộ nhỡ anh thấy không hài lòng không muốn đầu tư, như
thế, toàn bộ liền đều phải bay.
Anh ta thật sự tuyệt đối không nghĩ tới đại thiếu gia tập đoàn Đế
Quốc cư nhiên sẽ xuất hiện ở bên trong kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay, càng không thể tưởng được trợ lý của anh lại chủ động tìm đến anh
ta, hỏi năm nay xã đoàn văn học bọn họ có tác phẩm mới hay không, nói
ông chủ nhà bọn họ định đầu tư điện ảnh và truyền hình.
Toàn bộ đều đã vượt qua ngoài dự đoán mọi người, tựa như Tiếu Tương
nói, anh ta gặp phải vận cứt chó, cho tới bây giờ anh ta lại vẫn giống
dẫm nát đám mây vậy, hoàn toàn bắt không được cảm giác chân thật.
Trong phòng được bao im lặng, mọi người ngay cả hô hấp đều đã cố ý
thật sự rất nhẹ, chỉ có tiếng Bắc Minh Dạ lật chuyển kịch bản thỉnh
thoảng vang lên.
Bất quá số lượng từ một bản kịch bản nhiều như vậy, cũng không phải
trong chốc lát có thể xem xong, đồ ăn có phần lạnh, chỉ là Bắc Minh tiên sinh không động thủ mọi người cũng tự nhiên không dám động đũa.
Bắc Minh Dạ vẫn lật xem như cũ, thỉnh thoảng cầm lấy xì gà hít hai
ngụm, phun ra sương mù, không nghĩ qua là bay tới trên mặt Danh Khả ngồi ở bên cạnh anh, bị sặc sương mù dày đặc kia, cô nhịn không được trầm
thấp ho hai tiếng.
Hai tiếng khụ khụ như vậy khiến cho Bắc Minh Dạ nhăn mày lại, ánh mắt rơi vào trên mặt cô.
Mọi người cảm thấy nhất thời khẩn trương lên, vừa thấy anh nhíu mày trong lòng liền kêu không tốt.
Từ Niên Hoa thậm chí sắp không nhịn được trách cứ Danh Khả, những thứ xì gà này nhân vật lớn người ta lấy ra thơm mát, cô khụ cái gì?
Danh Khả cũng biết lực chú ý mọi người toàn bộ tập trung tại bên này, nhưng vừa rồi cô khụ cũng không phải cố ý, chỉ là bị khói sặc nhịn
không được mà thôi.
Cô cắn môi, muốn mở miệng nói chuyện giải thích, lại không biết này giải thích nên bắt đầu nói từ đâu.
Nhưng để cho mọi người không thể tưởng được là bởi vì hai tiếng ho
nhẹ này của cô, sau khi Bắc Minh Dạ nhíu nhíu mày đầu ngón tay cư nhiên
phủi phủi trên xì gà.
Dật Dương lập tức hiểu ý, từ cái bàn bên cạnh lấy ra hộp đựng tro.
Bắc Minh Dạ trực tiếp đem xì gà dụi tắt, không hút nữa.
Bởi vì Danh Khả khụ hai lần, xì gà anh vừa mới hút một phần ba cường
bạo dụi tắt... Ánh mắt mọi người đều đã rơi vào trên người Danh Khả,
cũng không biết là may mắn hay là hâm mộ.
Khả Khả mặt mũi thật lớn nha!