Editor: Quỳnh Nguyễn
Bắc Minh Dạ lại ung dung ở nơi đó, không có tiếp tục tiếp sát, cũng không có đứng lên rời xa Danh Khả.
Hai người tựa vào được thân cận quá, giống như khí anh thở ra đều bị
cô hút vào, chờ thời điểm cô thở ra lại bị anh hít vào trong khoang mũi, tựa vào được gần như vậy thật là lần đầu.
"Bắc Minh tiên sinh, tôi biết anh là người nói lời giữ lời." Cô trừng mắt nhìn, lại vẫn là muốn giảng đạo lý cùng anh, dù cho ngay cả cô cũng không biết nam nhân này có phải thật sự nguyện ý nghe cô hay không:
"Nói cho tôi biết muốn thế nào mới nguyện ý thả tôi đi, tôi ta sẽ cố
gắng làm được."
"Tôi khi nào thì nói qua muốn thả cô đi?" Cho dù anh nói đêm nay
không đụng chạm cô, vậy cũng là đêm nay mà thôi, anh có đáp ứng thả cô
đi sao?
"Trên đời này nữ hài thích anh nhiều như vậy, anh vì cái gì phải muốn giữ tôi lại?" Cô hỏi như vậy không là vì già mồm cãi láo mà là thật sự
không biết.
Cô chưa bao giờ cảm thấy được Bắc Minh Dạ có cái tình cảm gì đối với
cô, nếu là có tình cảm, quá khứ liền sẽ không hành hạ cô như vậy, nếu
không có tình cảm, anh muốn nữ nhân làm sao tìm không thấy, vì cái gì
phải muốn cô?
"Nếu tôi nói là vì cô không thích tôi, lý do này có đủ hay không?"
Nói chuyện đồng thời anh lại nghiêng tới trước, môi mỏng đã đụng tới
khóe môi của cô, anh chưa từng có hôn qua cô, chỉ trừ bỏ lần đó làm hô
hấp nhân tạo cho cô, kia không gọi nụ hôn, chỉ là tại cứu cô.
Rất nhiều chuyện đều có thể làm, cũng đều toàn bộ làm, nhưng lại chưa bao giờ hôn cô, bỗng nhiên, lại có một loại kích thích, muốn nếm thử tư vị hai mảnh môi mỏng cô...
Danh Khả cũng không biết lời nói của anh là thật hay giả, đơn giản là cô không thích anh, mà những nữ nhân khác đều đã lấy lòng anh, ngược
lại cô có vẻ khác người, anh mới không muốn buông tay sao?
Như thế nào nghe đều đã cảm thấy được không có khả năng, nhưng mà từ
trong miệng anh nói ra lại tựa hồ đạo lý không có không có khả năng, với anh mà nói, chỉ cần là anh nhận định, mặc kệ có đạo lý hay không, trong mắt anh đều là đúng.
Cảm giác được anh còn đang hướng chính mình tiếp sát, cô nhất thời
lại khẩn trương lên, trái tim cũng ở trong một cái nháy mắt dồn dập nhảy lên.
Tối nay anh rốt cuộc sao lại thế này? Cùng cô tựa vào được như vậy gần, thật sự hảo kỳ quái.
"Mộ Tử Khâm có hôn cô hay không?"
Anh bỗng nhiên lại đến gần vài phần, làm cho Danh Khả sợ tới mức
trong lòng vừa động những lời này liền không tự chủ được như ngọc trai
bật đi ra: "Hôn qua, anh hôn tôi, tôi chỗ nào đều đã cực kỳ bẩn anh
không nên đụng tôi!"
" Thì ra anh ta hôn cô rồi." Đáy mắt anh chảy qua u ám cô hoàn toàn
bắt không được, môi mỏng ngừng lại, không có lại hướng cô áp gần.
Nhưng tại thời điểm cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi cho rằng anh
sẽ thả cô anh bỗng nhiên lại gợi lên môi, cười đến ý tứ hàm xúc không
rõ: "Nếu ngay cả anh ta đều đã hôn, tôi không hôn chẳng phải là tiếc rồi hả ?"
Nói xong, vừa muốn hướng bên môi cô tiếp sát.
Danh Khả hoảng sợ, tại trước khi anh để lên môi mỏng chính mình cô
hoảng hốt hô nhỏ: "Không có, tôi lừa gạt anh, anh chỉ hôn mặt tôi, thật
sự, lần này. . . Lần này tôi không có lừa anh."
Anh lại ngừng lại, buông xuống mâu nhìn đôi mắt cô bất an, trầm mặc vài giây, đáy mắt mới bỗng nhiên hiện lên một chút ánh sáng.
Lần này anh không có nói nữa, mà là trực tiếp hôn tiếp xuống.
Danh Khả bị dọa, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ hôn môi từ lúc
nhận thức tới nay, mặc dù anh chỉ là ép môi xuống, chắn cánh môi của cô
hôn một cái, nhưng mà loại cảm giác rung động này cô lại sợ tới mức mở
to một cặp mắt, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bắc Minh Dạ hôn cô, anh cư nhiên hôn cô. . . Cũng bởi vì một cái ý
niệm trong đầu như vậy cô ngay cả hô hấp cũng đã quên, mãi đến thời
điểm người sắp hít thở không thông mới chợt nghe thanh âm anh trầm thấp lên: "Hít vào."
Cô đột nhiên hé miệng, dùng lực hít vào một hơi mới lại nhanh chóng
phun ra, ý thức từ từ rõ ràng ngực ngực lại vẫn đang không ngừng lên
xuống.
Nếu không phải anh nhắc nhở, cô vừa rồi có phải đã hít thở không thông mà chết hay không?
Quay đầu nhìn anh, anh sớm buông môi của cô ra, chỉ là buông xuống
đôi mắt nhìn chằm chằm mặt cô, còn có hai cánh môi run nhè nhẹ kia.
Tư vị hôn cô cư nhiên tốt như vậy, anh còn tưởng rằng chính mình sẽ
ghê tởm, sẽ cảm thấy được bẩn, lại không nghĩ rằng sau khi hôn một cái
cư nhiên còn muốn hôn lại, nếu không phải anh nhanh chóng rời khỏi hiện
tại đã không thể vãn hồi.
Nhưng mà đôi môi cánh hoa kia không ngừng run rẩy trong tầm mắt anh,
giống như bông hoa tiên diễm như vậy, vẫn một mực mê hoặc tâm của anh... Ánh mắt của anh từ từ đen xuống, lại cúi đầu hướng cô không ngừng tiếp
sát.
Nhưng lần này Danh Khả cũng không có né tránh mà là ngơ ngẩn nhìn
anh, bởi vì ngay cả chính cô đều bị chợt ngẩn ra, vừa rồi Bắc Minh Dạ cư nhiên hôn cô, vừa hôn ôn nhu như thế. . .
Ôn nhu như vậy chưa từng có xuất hiện tại trên người anh.
Đơn giản là anh hiếm có ôn nhu, cô cứ như vậy trơ mắt nhìn anh hướng
chính mình tiếp sát, mãi đến anh đụng môi của cô bỗng nhiên nâng đầu của cô lên, dùng lực làm sâu thêm nụ hôn này cô mới nhớ tới muốn kháng cự.
Nhưng mà lực đạo đẩy cũng là ít đến thương cảm.
Đầu hôn mê vù vù, hoàn toàn không biết chính mình hiện tại rốt cuộc
người ở chỗ nào, cũng không biết người ở bên cạnh mình rốt cuộc là ai,
cùng anh làm cái gì.
Mãi đến anh hoàn toàn không chịu nổi kích thích kia đem cô bế lên, hướng bên giường đi đến, dùng lực áp ở dưới thân...
Cuối cùng Bắc Minh Dạ vẫn lại là không có thực hiện lời hứa, làm chuyện anh vốn cũng không có tính toán làm.
Anh kỳ thật vẫn lại là coi trọng hứa hẹn, nếu nói cho nha đầu kia,
đây là lần đầu tiên chính mình hiểu chuyện tới nay thất tín không biết
cô có thể tin tưởng hay không?
Sau khi từ trên người cô rời khỏi, anh tùy ý thu thập, sau đó liền vào phòng tắm.
Nghe thanh âm cửa phòng tắm bị hờ khép, còn có tiếng nước rầm rầm bên trong truyền đến kia Danh Khả nhắm mắt lại, lúc này ngay cả khóc đều đã cảm thấy làm kiêu.
Đêm nay, cô không có kháng cự.
Cô nghĩ cô chỉ là quá rung động mới có thể ngay cả bị anh ôm ấp đến trên giường, thậm chí dây dưa.
Anh cho tới bây giờ đều là giống như sói ngang bướng, trên việc này chưa từng có chiếu cố cảm thụ của cô, mãi đến đêm nay...
Thanh âm anh tắm rửa lại vẫn đang không ngừng truyền đến, nghe âm
hưởng này, trong lòng Danh Khả giống như bị một bàn tay vô hình xoa một
dạng, xoa tâm đều đã nát.
Đã đáp ứng Mộ Tử Khâm cùng với anh, đã là bạn gái của anh, tối hôm
nay lại cùng Bắc Minh Dạ hoàn toàn dây dưa, từ nay về sau cô thật sự
không biết nên đối mặt đối mặt như thế nào.
Cô nghĩ, cô thật sự không mặt mũi tiếp tục cùng với anh rồi.
Tử Khâm, đời này, đều khó có khả năng lại thuộc về cô...