Editor: Quỳnh Nguyễn
Rốt cục phao trên mặt biển bắt đầu chuyển
động, lần này Danh Khả cũng không dám lộn xộn, cắn chặt răng chờ phao
động lợi hại hơn chút mới nhanh chóng đem từng vòng cước thu hồi lại...
Một con cá không lớn không nhỏ nổi trên mặt nước trong mắt cô quả thực
giống như là cọng rơm cứu mạng rơi xuống nước, trong đôi mắt tròn căng
ngập nước cũng nhất thời nhiễm lên vui sướng.
Nhưng cô không nghĩ tới là lúc ngay tại lúc cô sắp kéo cá đến trên sàn tàu đôi tay vốn đã
an tĩnh nhẹ nhàng giữ trên thắt lưng cô bỗng nhiên hướng lên trên tìm
tòi...
“A!” Hơi thở nóng bỏng hoàn toàn phủ trên cô, cô sợ tới
mức hét lên một tiếng nhẹ buông tay, cần câu từ trong tay cô trượt ra
một mảng lớn nếu không phải cô liều mạng bắt lấy cần câu giá trị hơn một triệu đại khái đã rớt xuống biển, tìm không trở lại.
“Đừng như
vậy...” Cô vừa nắm chặt cần câu vừa đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng bàn
tay anh nắm chặt cô, cô dùng lực đẩy một phen anh liền tăng thêm lực đạo trên tay, rốt cục cô vừa sợ vừa đau ngưng vùng vẫy.
“Không
cần...” Cô ngay cả dũng khí cúi đầu nhìn thân thể chính mình cũng không
có, nghiêng đầu nhìn nửa gương mặt anh chôn ở hõm vai chính mình, thân
thể dừng không được run rẩy một trận.
Bắc Minh Dạ không để ý cô, tiếp tục cảm thụ cảm xúc trên tay, nhắm mắt lại, tựa hồ muốn an tĩnh nghỉ một chút trên người cô.
Cô vừa động không dám lộn xộn, thân thể cứng còng, thừa nhận sức nặng anh càng ngày càng nặng.
Anh cũng không động, mặc dù hai tay nắm lấy cô nhưng lúc cô không vùng vẫy
anh liền không có cái hành động khác, chỉ là đem sức nặng chính mình đặt ở trên người cô, hô hấp càng ngày càng vững vàng đều đều.
Danh
Khả thật sự không biết anh muốn làm cái gì, nhưng tựa hồ anh cái gì đều
đã không muốn làm, chỉ là mệt mỏi, nghĩ muốn nghỉ một chút.
Nhưng mà anh muốn đi ngủ, trong khoang thuyền có sô pha thoải mái còn có * *
lớn, anh đi vào ngủ không được sao? Vì sao muốn ngủ ở trên người cô? Còn có hai cái tay làm càn kia...
Vụng trộm chăm chú nhìn tình hình
trên thân mình, mặc dù có áo ngăn cản nhưng hình ảnh này vẫn lại là làm
cho người ta bất an cực độ, cô đỏ mặt, xác định anh thật sự ngủ thiếp đi trên vai cô mới thật cẩn thận đem dây câu cá thu hồi.
Một con cá một buổi tối, cô thật sự không nghĩ muốn buông tha, người đàn ông này
dù có nghìn vạn lần cái không tốt, ít nhất anh là giữ chữ tín.
Vận khí Danh Khả không tệ sau khi trải qua sóng gió vừa rồi cái con cá kia
cư nhiên còn đang tại lưỡi câu, cô rất không dễ dàng lấy xuống, đem cá
nhẹ nhàng ném tới trong thùng nước bên cạnh, bỏ mồi lên từ từ đem lưỡi
câu thả lại biển.
Làm xong toàn bộ này, cô đưa tay rửa sạch tay
trong thùng nước nhỏ, xác định anh thật sự ngủ say mới dám thật cẩn thận đẩy tay anh nắm chính mình ra.
Một chút một chút không dám dùng
lực cũng sợ tay anh bỗng nhiên rơi xuống sẽ làm anh tỉnh, không biết cố
gắng bao lâu, mới đưa bàn tay to không biết xấu hổ kia từ trên người
mình lấy ra.
Nhưng mà anh đặt ở trên lưng cô như vậy thật sự đè cô rất khó chịu, thân hình nặng như vậy cô sắp gánh không được.
Cân nhắc nhiều lần cô mới đặt cần câu xuống, cố hết sức giật giật vị trí
chính mình, để cho Bắc Minh Dạ ngủ say từ trên lưng cô trượt xuống rơi
vào trên chân cô.
Lúc nằm xuống anh hơi hơi mở trợn mắt, đáy mắt
rõ ràng có vài phần thê lương mông lung, dưới ánh mắt Danh Khả thất kinh đôi mắt thâm thúy lại chậm rãi đóng lại, thay đổi vị trí thoải mái
trong ngực cô tiếp tục đã ngủ say.
Mãi đến hô hấp của anh lại trở nên đều đều Danh Khả mới hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, một lần
nữa cầm lấy cần câu thật sự câu.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ cúi đầu
nhìn xem người đàn ông ngủ ở trên chân mình, không thể không nói, khi
anh không cần dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm cô không đưa khí tức
băng lãnh đáng sợ rắc tại trên người cô, trong tầm mắt cô anh quả thật
cực độ anh tuấn mê người.Gương mặt tuấn mỹ được trời ưu ái này cũng
không biết có bao nhiêu phụ nữ bị mê choáng váng tại bề ngoài của anh,
đáng tiếc các cô thấy không rõ giấu ở bề ngoài đẹp là tâm tà ác.
Nếu đều thấy rõ
ràng còn có thể bị cái xác xinh đẹp anh lừa gạt thật lòng sao?
Người khác thế nào cô không biết nhưng ít ra cô sẽ không.
Hiện tại trong mắt cô người đàn ông này hoàn hoàn toàn toàn chính là ác ma
hóa thân, cô bị buộc làm giao dịch cùng ác ma mặc dù trốn không thoát
năm ngón tay của anh nhưng ít ra chờ sau khi kết thúc hiệp nghị cô có
thể tự do rồi.
Chỉ là thoả thuận dài dằng dặc này khi nào thì mới có thể kết thúc?
...
Lúc Bắc Minh Dạ tỉnh lại Danh Khả ngồi ở trên sàn tàu còn đang nghiêm túc
cầm cần câu nhưng mà sắc mặt tựa hồ không làm sao tốt, hai lông mày nhăn cùng một chỗ đáy mắt lộ ra nhàn nhạt u sầu.
Anh chỉ trợn mắt nhìn nhìn cô, liền nhắm mắt lại lần nữa.
Biết anh thức dậy Danh Khả cũng không dám lộn xộn chờ anh trợn mắt từ trong
ngực cô rời khỏi ngồi ở một bên, cô mới dám nhẹ nhàng di chuyển hai cái
đùi chính mình.
Nhưng vừa động cô liền nhịn không được khẽ hừ một tiếng, hai lông mày nhăn càng chặt rồi.
Hai cái đùi giống như là có trăm ngàn châm bén nhọn cùng một thời gian đâm
xuống, lại tê dại động một phen đều đã khó chịu làm cho người ta nhịn
không được hô ra tiếng.
Bắc Minh Dạ mới chú ý tới sắc mặt cô
không bình thường, chờ cô rất không dễ dàng chậm chạp đứng lên anh bỗng
nhiên đưa tay kéo cổ tay của cô đem cô không hề phòng bị kéo đến trên
chân mình.
“Không thoải mái vì sao không đánh thức tôi?” Đầu ngón tay theo thói quen xẹt qua trên mặt cô, giờ khắc này tay của anh chỉ là lạnh tựa hồ ngoại trừ thân thể anh có chút nóng lên, còn lại có đôi khi toàn thân người này trên dưới đều là lạnh.
“Không muốn... Không
muốn ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.” Danh Khả thử vùng vẫy từ trong ngực anh
nhưng chỉ cần anh ra sức cô liền buông tha giãy dụa.
Loại chuyện
cực kỳ ngu xuẩn vùng vẫy trong ngực anh này không chỉ có lãng phí khí
lực không chiếm được hiệu quả ngược lại trêu chọc anh mất hứng đến lúc
đó làm cho cô khó khăn hơn.
Bắc Minh Dạ chú ý tới cô thay đổi khi ở bên cạnh mình, loại thay đổi này làm cho anh tâm tình mạc danh tốt một chút.
Gia hỏa này càng ngày càng hiểu được ở chung cùng anh như thế nào rồi.
Không tính là có bao nhiêu thích cô, chỉ là ngày đó cô chạy thoát ngược lại
khơi dậy kích thích cướp cô về, hiện tại người trở lại, bởi vì thủ đoạn
của anh không thể không thành công, tùy thời mang cô về bên cạnh anh.
Bỗng nhiên ngẫm lại như vậy cũng được, mặc dù anh cho tới bây giờ không có
hứng thú với phụ nữ nhưng thỉnh thoảng vẫn lại là bởi vì thân thể đòi
hỏi tạm thời tìm một ** bán, sau này có cô ở bên người có lẽ ngay cả
những cái này bầu bạn gặp dịp thì chơi cũng có thể giảm đi.
Cô
rất sạch sẽ, từ trong ra ngoài, từ thân đến tâm, anh thích loại cảm giác sạch sẽ này cho nên trước khi anh chán, đại khái không buông tay rồi.
Danh Khả cũng không biết anh suy nghĩ cái gì chỉ là mở to một đôi mắt sạch
sẽ như nai con, vụng trộm nhìn cằm anh hi vọng anh có thể thả cô nhanh
lên, mồi câu còn đang thả, không biết có phải lại có cá mắc câu hay
không, cô gấp.