Editor: Quỳnh Nguyễn
"Khi đó rốt cuộc là cái tình hình gì? Anh
thật sự vẫn ở lại nơi đó cùng cậu đồng sinh cộng tử sao?" Tiếu Tương
nghiêng đầu nhìn Danh Khả, nhịn không được hỏi.
Danh Khả chỉ là hơi run sợ giật mình, liền gật gật đầu: "Đúng vậy."
" Cái bom kia cũng là anh phá gỡ?"
Danh Khả vẫn là gật đầu, nhẹ giọng nói: "Anh cũng sẽ không, gọi điện thoại qua hỏi người biết, chính mình mò mẫn dỡ xuống tới."
Tiếu Tương trầm trầm mắt: "Thời điểm xem tivi nghe nói hai sợi dây kia chỉ
cần cắt sai, bom lập tức sẽ nổ vang, anh tự tay cắt mà nói, tùy thời đều đã cùng cậu cùng chết đi, phân cảm tình này lại vẫn thật vĩ đại."
Thật sự không hiểu nổi quan hệ hai người bọn họ, dựa vào cách nói Danh Khả,
anh chỉ là thích thân thể cô, nhưng theo ý cô ấy, chỉ thích thân thể một nữ nhân căn bản không có tất yếu vì cô làm được tình cảnh này.
"Anh có cùng cậu nói cái gì hay không? Tỷ như thổ lộ mà nói." Cô ấy lại hỏi.
Danh Khả vừa nghe, mặt nhất thời liền trắng, lắc lắc đầu, ngón tay dài rơi
vào ở trên con chuột, không nghĩ muốn tiếp tục cái đề tài này.
"Nhưng anh xem ra thật sự cực kỳ thích cậu." Tiếu Tương không nghĩ muốn cô
vĩnh viễn đắm chìm tại khổ sở chính mình, nhìn ra được hôm nay cô mặc dù cùng cô ấy vừa cười vừa nói nhưng đáy mắt chung quy chảy qua bao nhiêu
ưu thương.
Cô ấy hi vọng Khả Khả có thể được khoái hoạt, không cần vẫn giống hiện tại như vậy.
"Anh nếu không thích, làm sao có thể cùng cậu cùng nhau đối mặt tử vong?
Tình cảm đích thực như vậy trên đời khó cầu, anh nhất định là thích
cậu."
Danh Khả vẫn là không nói lời nào, chỉ là một cánh tay kia
theo bản năng rơi xuống, rơi vào bụng chính mình, ánh mắt càng ảm đạm
rồi.
"Đúng rồi, chuyện tình hài tử cậu cùng anh nói rõ ràng chưa? Anh nói như thế nào?" Nhìn thấy động tác của cô, Tiếu Tương lập tức nhớ tới chuyện là tối trọng yếu này, nhìn chằm chằm mặt cô, mới phát hiện
cô vẻ mặt tinh thần sa sút.
Trong lòng cô ấy trầm xuống, trong lòng nhất thời khẩn trương lên: "Anh sẽ không theo cậu nói anh không muốn hài tử đi?"
"Anh căn bản không tin hài tử là của anh." Danh Khả nghiêng đầu nhìn cô ấy
một cái, cười đến có vài phần gượng ép: "Mặc kệ nói như thế nào tớ còn
là người học sinh, đứa nhỏ này tớ cũng không có khả năng muốn, chúng ta
không chỉ nói cái này, việc này sau này hãy nói đi."
Tiếu Tương
vốn đang muốn nói cái gì, nhưng nhìn ra được cô thật sự rất không nghĩ
muốn đàm luận cái đề tài này, hoặc là chờ thêm hai ngày mọi người tâm
tình đều đã tốt, cô ấy sẽ cùng cô hảo hảo nói chuyện.
Đứa nhỏ này quả thật không nên lưu lại, lưu lại sẽ hủy đi tiền đồ của cô, chỉ là
tất cả mọi người là nữ nhân, trong lòng cô ấy rất rõ ràng Danh Khả cũng
không nên bỏ hài tử, đối với cô mà nói là nhiều thương tổn.
"
Nhanh lên đem kế hoạch làm tốt, sau khi làm xong lại lấy đi cho người
Đông Ngu nhìn xem, tớ hi vọng trận chung kết có thể tại một tuần bắt đầu tổ chức, bằng không sự tình một kéo hai kéo, nghỉ hè rất nhanh sẽ xong
rồi."
Tiếu Tương bất đắc dĩ đành phải đưa ánh mắt triệu hồi đến trên màn hình, nhẹ nhàng đáp lại, liền cùng cô tiếp tục bận rộn.
Ngày đó mãi đến lúc chạng vạng tối, Bắc Minh Dạ vẫn lại là không có trở về,
Danh Khả tự mình đưa Tiếu Tương ra ngoài, đi đến phía trước vừa vặn nhìn thấy lái xe Đế Uyển lái xe tới đây.
Danh Khả cầm tay Tiếu Tương, thừa dịp còn không có người tới đây, cô nhẹ giọng nói: "Mặc kệ như thế
nào, sau khi trở về cùng Tử Xuyên đại ca liên hệ một phen, cùng anh hảo
hảo nói chuyện, tớ nghĩ anh không có khả năng thật sự việc không đáng
lo, trực tiếp sẽ đem sự kiện gạt đi."
Trong lòng Tiếu Tương có
phần trầm trọng, cả ngày hôm nay Mộ Tử Xuyên cũng chưa điện thoại cho
cô, anh rõ ràng có số điện thoại cô, cũng không thể nào người ngủ đến
bây giờ còn không có tỉnh lại.
Anh không gọi điện thoại cho cô ý
tứ đã rất rõ ràng, anh không muốn cùng một cái tiểu hài đồng chưa trưởng thành tiếp tục dây dưa, như thế cô còn cùng anh dây dưa chút gì?
Dù
cho cô ấy không nói, Danh Khả cũng nhìn ra được cô đơn của cô ấy, cô vẫn lại là cầm tay cô ấy, nghiêm túc nói: "Chuyện nói rõ ràng tổng so với
vĩnh viễn giấu ở trong lòng tốt, cho dù anh không thích, cho dù không có kết quả, ít nhất đã nói rõ ràng rồi."
"Tớ sợ sau khi nói rõ ràng, ngay cả bằng hữu đều đã không được." Tiếu Tương nhìn cô, vẻ mặt ủ dột.
"Chẳng lẽ giấu ở trong lòng, các ngươi là có thể làm bằng hữu
sao?" Danh Khả
cũng nhìn cô ấy, vẫn nghiêm túc khuyên nhủ như cũ: "Câu thông rất trọng
yếu, nếu anh thật sự không có biện pháp tiếp thu, có lẽ nói rõ sau đó
các ngươi còn có thể giống quá khứ a? Nhưng nếu vẫn giấu ở trong lòng,
về sau hai người dù cho vẫn còn ở chung, trong lòng cũng nhất định sẽ
không được tự nhiên, cậu cũng không nghĩ muốn hai người trong lúc đó vẫn ngăn cản một mặt tường, phải hay không? "
Tiếu Tương lại nhìn
cô, ấp úng nói: "Vậy còn cậu? Cậu biết câu thông trọng yếu, có cùng Bắc
Minh Dạ nói qua, kỳ thật cậu cũng cực kỳ thích anh hay không?"
"Tớ không..."
"Cậu có biết cậu không lừa được tớ."
Danh Khả còn muốn nói chuyện, di động Tiếu Tương lại bỗng nhiên vang lên,
trong lòng cô ấy run lên, đầu ngón tay nhất thời liền run rẩy.
Mở túi xách ra, đem di động lục ra tới, chỉ là một cái quá trình ngắn ngủi như vậy, cư nhiên cũng hao phí không ít khí lực cô ấy.
Thẳng
điện thoại bị lấy ra, thấy rõ trên màn hình bốn chữ "Tử Xuyên đại ca"
này, cô ấy nhất thời hô hấp căng thẳng, nhìn Danh Khả, tất cả đáy mắt
đều là kinh hoảng.
Danh Khả lập tức liền minh bạch, nhất định là Mộ Tử Xuyên gọi, bằng không cô ấy sẽ không khẩn trương thành như vậy.
Cấp cho cô ấy một cái ánh mắt cổ vũ, Tiếu Tương mới nổi lên dũng khí đem điện thoại tiếp, nhẹ nhàng đáp lại: "Uy."
Đầu bên kia điện thoại, Mộ Tử Xuyên có khoảng khắc trầm mặc, sau một lát
anh mới trầm giọng nói: "Ta tại ngoài cửa Đế Uyển, ngươi chừng nào thì
đi? Ta đưa ngươi xuống núi."
Tiếu Tương lại hít sâu một hơi, ngực không ngừng lên xuống, là khẩn trương cũng là bất an, nhìn Danh Khả,
hoàn toàn không biết nên đi đáp lại như thế nào.
Anh đến đây, anh cư nhiên thật sự đến đây, còn nói muốn đưa cô xuống núi!
Danh Khả vội vàng cho cô ấy ánh mắt, để cho cô ấy không cần hoảng, chuyện
luôn luôn muốn giải quyết, nên nói như thế nào liền nói như thế, cô ấy
nhất định có thể!
Tiếu Tương nhắm lại mắt, cố gắng áp chế bối rối trong lòng, mới nhẹ giọng nói: "Ta hiện tại muốn đi, ta lập tức ra ngoài."
Cúp điện thoại, cô ấy nhìn Danh Khả, Danh Khả lập tức nói: "Anh có phải ở bên ngoài chờ hay không?"
Thấy cô ấy gật đầu, cô vội vàng thúc giục nói: "Đi thôi, anh chủ động tới
tìm cậu đã nói lên anh cố tình phụ trách đối với chuyện đêm qua, nói
không chừng trong lòng anh thật sự thích a, nhanh đi."
Tiếu Tương dùng lực nắm chặt điện thoại, cũng dùng lực nhìn cô, chần chờ một hồi
lâu, bỗng nhiên si ngốc cười cười, xoay người hướng ngoài cửa chạy vội.
Danh Khả cũng không có đi theo cô ấy ra ngoài, đỡ phải nhìn thấy Mộ Tử Xuyên tất cả mọi người xấu hổ, thấy cô ấy giống như con bươm bướm bước tiếp
nhẹ nhàng như vậy hướng nơi xa chạy đi, tâm tình của cô cũng bị tô vẽ
được có vài phần nhẹ nhàng.
Hi vọng Tử Xuyên đại ca có thể hảo
hảo quý trọng cô ấy, Tiếu Tương là cô gái tốt, hai mươi tuổi chưa từng
có một cái bạn trai, chỉ cần Tử Xuyên đại ca nguyện ý quý trọng, cô ấy
nhất định chính là bạn gái tốt nhất trên đời, tương lai chắc chắn là thê tử ( vợ) tốt nhất.
Tử Xuyên đại ca cùng Tiếu Tương... Nhớ lại
tình hình hai người cùng một chỗ, cô không khỏi giơ giơ lên môi, quét
xuống ý cười sung sướng từ bên môi đẩy ra.
Chỉ cần Tiếu Tương hạnh phúc, cô cũng an tâm.
Không ngờ ý cười chưa tán đi, trước mắt liền xuất hiện một đạo bóng dáng cao
lớn, thấy rõ thân hình của anh, tươi cười bên môi bỗng dưng cứng đờ, rồi sau đó chậm rãi tán đi.