Editor: Quỳnh Nguyễn
"Dương... Bác sĩ Dương không xem sản khoa."
Bụng đau một trận so với một trận mãnh liệt, vừa rồi còn không có gì,
chỉ là không tới một phút đồng hồ, cư nhiên càng đau rồi.
Đau đến mức này, liền ngay cả Danh Khả cũng không dám lại cùng Bắc Minh Dạ nháo tiếp xuống, trong bụng của cô còn có cái Bảo Bảo, anh có thể không thừa nhận nó, cô lại không thể không thừa nhận đó là hài tử của cô.
"Bảo Bảo..." Cô lại hừ hừ, sắc mặt nhất thời một mảnh trắng xanh: "Đau..."
Bắc Minh Dạ kinh hoảng chỉ biết so với cô lớn hơn nữa, ánh mắt hướng dưới
thân cô quét tới, hoàn hảo không có màu đỏ tươi làm cho người ta tuyệt
vọng.
Lần này mặc kệ cô còn có thể cự tuyệt hay không, anh bế cô
lên một phen, ôm ấp đến trên giường đặt, "Đừng sợ, anh lập tức đưa em đi bệnh viện, không phải sợ."
Đứng lên từ một bên cầm một thảm da
lông ngắn cho cô, đem thân thể mảnh khảnh cô gắt gao bao lấy, liền muốn
ôm cô lên đi ra cửa, không ngờ Danh Khả đã kinh hô, ánh mắt hoảng sợ
hướng giữa hai chân của mình quét tới, cả người hoàn toàn bị dọa đến
chỗ: "Bảo Bảo... Hài tử..."
Một luồng nhiệt lưu từ giữa hai chân chảy ra, dù cho không xem cô cũng biết, cô... Đổ máu rồi.
Ánh mắt Bắc Minh Dạ rơi vào giữa hai chân cô, quét xuống đỏ sẫm xuất hiện ở trong tầm mắt, hô hấp anh cứng lại, toàn bộ thân thể nhất thời trở nên
băng lãnh.
"Máu... Bảo Bảo..." Mặt Danh Khả hoàn toàn tìm không
thấy nửa điểm nhân sắc, nhìn thấy màu máu đỏ tươi, đầu cô nhoáng lên một cái thiếu chút nữa thiếu chút nữa ngồi không yên té xỉu.
Đổ máu, thật sự đổ máu, Bảo Bảo của cô...
"Không có việc gì, không có việc gì, sẽ không!" Đồng dạng bị dọa hỏng rơi
xuống Bắc Minh Dạ bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, một phen bế cô lên
đi nhanh đi ra cửa, không có dư thừa tay đi mở cửa, trong lòng anh quýnh lên, trực tiếp một cước đạp đến trên cửa phòng.
"Ầm" một tiếng,
gỗ chạm trổ cư nhiên bị anh một cước đạp tung ra anh anh từ trong phòng
ra ngoài, vội vã chạy xuống lầu, liền chạy hét lớn: "Dật Thang, lái xe,
Dật Thang, lăn ra đây!"
Dật Thang vội vội vàng vàng từ trong
toilet không biết tên chạy đi tới, ngay cả khóa kéo quần cũng chưa hoàn
toàn kéo lại, nhìn Bắc Minh Dạ mặt không còn chút máu, anh ta sợ tới mức hô hấp ngưng kết một trận, không đợi anh ta mở miệng, Bắc Minh Dạ đã
rống lên: "Xe! Lái xe tới đây!"
Rống to một tiếng, để cho tất cả
mọi người bị sợ hãi, liền ngay cả Du Phi Phàm ngồi ở một góc trên sofa
đại sảnh cũng sợ tới mức trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn nam nhân
ôm Danh Khả vội vã ra ngoài.
Vừa rồi trong tích tắc hoảng hốt đấy, hiện ở trong lòng tràn đầy đều đã tất cả đều là mất mác cùng tuyệt vọng.
Anh khẩn trương như vậy, dù cho còn không biết xảy ra chuyện gì, từ hành
động hai người hiện tại đều có thể nhìn ra được Danh Khả đã xảy ra
chuyện, đơn giản là nữ nhân trong lòng xảy ra chuyện, anh cư nhiên khẩn
trương đến tình cảnh này.
Cô ta chưa từng gặp anh một mặt bối rối như vậy, đi theo bên cạnh anh lâu như vậy, thật sự cho tới bây giờ chưa thấy qua.
Danh Khả để cho Bắc Minh Dạ có rất nhiều lần đầu tiên, lần đầu tiên tức giận không khống chế được, lần đầu tiên hoảng lợi hại, cũng lần đầu tiên đem một nữ nhân ở lại Đế Uyển, hoàn toàn coi như không có lão gia tử cảnh
cáo cho anh, vì cô công nhiên cùng lão gia tử đối nghịch, liền ngay cả
Hạ Thiên Kim đều đã dám xuống tay.
Anh thay đổi vì nữ nhân này, anh trở nên để cho chính mình hoàn toàn xa lạ.
Không ai để ý tới tâm tư Du Phi Phàm, Bắc Minh Dạ cùng Dật Thang đã nhanh chóng kéo quần tốt chạy vội ra ngoài.
Dật Thang vội vã trước một bước chạy vội tới trong gara, vừa đem xe từ trong gara ra, Bắc Minh Dạ đã chạy tới đây.
Nếu Dật Thang không tay mắt lanh lẹ trước một bước mở cửa xe ra, chỉ sợ nam nhân này đã một cước đem cửa xe đá bay, anh cũng không ngẫm lại, nếu là cửa xe bay, xe này còn có thể đi sao?
Trong lòng Dật Thang mặc
dù nói thầm vài tiếng, nhưng nhìn thấy tiên sinh lúc này hoảng được cơ
hồ hoàn toàn mất khống chế, anh ta làm sao còn dám nhiều lời? Nhanh
chóng đem cửa đóng lại, trở lại chỗ tay lái, không đợi anh mở miệng liền đem xe chạy ra ngoài.Dọc theo đường đi, Bắc Minh Dạ ôm chặt Danh Khả
bởi vì kinh hoảng mà hai mắt vô thần, cơ hồ choáng váng ngất lịm, khàn
giọng an ủi: "Không có việc gì, không có việc gì, có anh ở đây, nhất
định không có việc gì."
Danh Khả dùng lực nắm chặt vạt áo
của
anh, giờ này khắc này đã không nhớ nổi vừa rồi đều đã cùng anh nháo cái
gì, chỉ hy vọng anh không cần buông ra chính mình, chỉ cần có anh ở đây, cô có thể an toàn, Bảo Bảo cũng có thể an toàn, chỉ cần anh luôn luôn
tại.
Bảo Bảo không thể có việc, nhất định không thể có việc!
Nhắm mắt lại tựa vào trong lòng anh, cảm thụ được trên bụng truyền đến một
trận sình đau, khủng hoảng đến nước mắt rốt cục tại khóe mắt trượt tiếp
xuống.
Bắc Minh Dạ chưa từng có thử qua giống hiện tại ở một khắc này hận chính mình như vậy, nếu không phải vừa rồi anh cùng cô nháo, để cho cô không cẩn thận va chạm ở trên ghế, hiện tại liền đều không thành như vậy.
Toàn bộ đều là sai của anh, là anh thiếu kiên nhẫn mới có thể để cho chuyện diễn biến thành tình cảnh này!
Nghìn vạn lần không thể có việc, nhất định không thể có việc, cô cùng hài tử đều phải bình yên vô sự.
Anh không ngừng tại bên tai cô nhẹ giọng trấn an, không biết là đang an ủi cô, hay là chính mình.
Dật Thang mặc dù không có mở miệng hỏi, nhưng đã biết đến khẳng định là Khả Khả tiểu thư đã xảy ra chuyện, tiên sinh dùng thảm bao cô, đem cô gắt
gao ôm vào trong ngực, không biết cô rốt cuộc đã xảy ra cái gì, có lẽ là bị thương, có lẽ...
Anh ta cái gì cũng không dám nghĩ lung tung, chỉ toàn tâm toàn ý đem xe nhanh chóng lái xe.
Từ Đế Uyển ra ngoài đến trong bệnh viện gần đây dừng lại, dọc theo đường
đi là hơn mười phút, toàn bộ cái quá trình để cho Bắc Minh Dạ cảm thấy
được dài lâu giống như đã nhiều năm như thế.
Vừa đến bệnh viện
anh liền ôm Danh Khả đi nhanh xông vào khám gấp, cơ hồ tất cả mọi người
khoa khám gấp có thể nghe được anh khàn khàn gầm nhẹ: "Cứu cứu cô, cứu
cứu hài tử, mau cứu người!"
Bác sĩ mang theo hai cái y tá vội vã chạy vội tới, vừa nghe nói tình huống Danh Khả, lập tức có y tá đem máy kéo tới đây.
Bắc Minh Dạ đặt cô xuống, đoàn người vội vã hướng phòng cấp cứu chạy đi,
mãi đến cửa phòng cấp cứu bị đóng, Bắc Minh Dạ bị buộc ở bên ngoài nhìn
nhìn phiến cửa phòng đóng chặt kia, anh nắm chặt bàn tay to, nhiều lần
nhịn không được muốn xông vào xem tình huống bên trong.
Dật Thang vẫn canh giữ ở bên ngoài, chính là phòng ngừa anh khi nào thì kích thích được một cước đá bay cửa.
Khả Khả tiểu thư lại vẫn ở bên trong cấp cứu, nếu là anh đá văng cửa, chậm
trễ cứu trị Khả Khả tiểu thư, mà chính mình lại không có thành công đem
anh khuyên can tiếp xuống, quay đầu tiên sinh nhất định sẽ lột da anh
ta.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết qua bao
lâu, đại khái không sai biệt lắm 10 phút, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra.
Nhanh như vậy ra tới! Bắc Minh Dạ nhất thời sợ tới mức trái tim ngừng một
trận co rút lại, liền hô hấp đều đã cơ hồ tiến hành không xong.
Đang muốn xông qua đi hỏi tình huống, không nghĩ tới hơi giương mắt liền
nhìn thấy Danh Khả do một cái y tá đỡ từ bên trong đi ra.
Danh
Khả cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, ánh mắt lại có vài phần mê
ly, lại vẫn có vài phần rung động cả chính mình đều đã không thể tin
được.
Anh không biết ánh mắt như vậy đại biểu cho cái gì, đi
nhanh đi tới, gấp đến độ toàn thân vẻ mặt tất cả đều là mồ hôi lạnh:
"Như thế nào? Bác sĩ nói như thế nào? Như thế nào nhanh như vậy ra tới?
Hài tử a? Hài tử không có việc gì phải hay không?"
...
Mỗ
Q: Mỗ dịch tới chương trước vì muốn biết kết quả nên mỗ đã kéo đến
chương sau nữa cơ. Mọi người có tò mò kết quả không? Ta không nói cho
đâu, mau kéo chương sau đọc đi!