Editor: Quỳnh Nguyễn
Trong lòng Danh Khả nói không nên lời cái tư vị gì, vừa rồi rõ ràng
đã hết hy vọng, cũng bởi vì một cái quyết định tạm thời Bắc Minh Dạ cô
lập tức cảm giác chính mình từ địa ngục bò lên Thiên đường.
Thì ra hỉ nộ ái ố của cô thật đúng là tất cả đều nắm giữ ở trong bàn tay nam nhân này.
"Cảm ơn." Rốt cục vẫn lại là mở miệng, nói với anh cảm ơn, mắt nâng lên vụng trộm nhìn anh một cái, là thật cảm kích.
Kỳ thật cô thật là cái người rất đơn giản, cho cô một chút ánh mặt trời cô là có thể sống được cực kỳ sáng lạn.
Bắc Minh Dạ hạ mắt nhìn cô, sau khi chống lại tầm mắt thâm u làm cho
người ta thấy không rõ, Danh Khả lập tức xoay mặt né tránh ánh mắt của
anh, không phải chột dạ, chỉ là mỗi lần đối với ánh mắt của anh có vài
phần bất an.
Nhưng trong lòng Danh Khả có vài phần không yên cùng do dự, cùng lúc
hi vọng ban đêm còn lại nhanh hết, thật sớm rời khỏi anh, về phương diện khác lại thật sự không nghĩ muốn cùng với anh, không muốn lại bị anh áp chế, tùy ý khi dễ.
Mâu thuẫn, có đôi khi thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Rất nhanh xe lại ngừng lại góc ở phía sau cửa, chỉ là lúc này người
so với buổi sáng nhiều không ít, trên đường lui tới hơn phân nửa đều là
học sinh trường học.
Có tiếng xe như vậy, cho dù không phải Maybach cũng là cướp đoạt mắt.
Trong lòng Danh Khả có phần trống không, chỉ nghĩ muốn rời khỏi nhanh lên đừng làm cho người thấy cô từ trong xe này xuống.
Mới vừa tính toán xuống, Bắc Minh Dạ bên cạnh bỗng nhiên lại mở miệng nói chuyện: "Cho cô thời gian 15 phút, đem sách lấy ra đây, đã đến giờ
tôi sẽ tự mình đi ký túc xá tìm cô."
Danh Khả ngẩn ra, nhất thời giống như bị người dội một thùng nước đá từ đầu đến chân, cả người triệt để lạnh xuống.
"Anh...Anh muốn tôi cầm sách vở... Trở về Đế Uyển với anh?" Không
phải nói để cô trở về trường học sao? Vừa rồi chẳng lẽ không đúng ý tứ
này sao? Người đàn ông này làm sao có thể lừa gạt cô như vậy, để cho cô
vui mừng một hồi?
Bắc Minh Dạ nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, môi mỏng nhấp nhẹ lạnh lùng: "Còn có 14 phút 50 giây."
Danh Khả cắn cắn môi, bỗng nhiên dùng lực đẩy mở cửa xe.
Cửa xe "Ầm" một tiếng bị đóng sầm, nhìn bóng lưng cô căm giận hướng
trường học chạy đi, liền ngay cả Dật Thang cũng nhịn không được thở dài.
Vung cửa dùng lực như vậy, xem ra tức giận đến không nhẹ.
Con cừu nhỏ cư nhiên cũng có thời điểm phát giận, vẫn lại là trước
mặt con sói Bắc Minh Dạ nhức đầu này, như thế để cho Dật Thang có vài
phần kinh ngạc, anh ta còn tưởng rằng đời này Danh Khả đều khó có khả
năng nổi bão ở trước mặt tiên sinh.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn tiên sinh một cái, anh chỉ quay cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc im lặng hút, giống như đối với hành động
mới rồi không thèm để ý một chút.
Dật Thang cũng an tâm, mở ra âm nhạc, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ tạm.
Danh Khả là thật dùng thẳng đến trong ký túc xá, 15 phút, nếu đi, căn bản không kịp.
Cô một chút đều đã không nghi ngờ người đàn ông kia theo như lời nói, anh nói qua thời gian sẽ tự mình đi tìm cô, tuyệt đối không phải nói
đùa cùng cô trên điểm này cô còn có thể phân được.
Vốn tính toán lấy sách vở lên xe sau đó gọi điện thoại giải thích
cùng Tiếu Tương, không nghĩ tới Tiếu Tương vừa vặn ăn xong cơm chiều từ
bên ngoài trở về, thấy Danh Khả đang vội vàng thu thập sách vở, cô trừng mắt nhìn, kinh ngạc: "Cậu muốn đi đâu? Không phải cùng với Bắc Minh
Tuân ăn cơm chiều sao?"
"Về nhà." Đây là cớ đã nghĩ trước, mặc dù nhà cô không tính gần
trường học, ngồi xe công cộng ít nhất muốn hơn một giờ nhưng chỉ cần
buổi sáng cô dậy sớm vẫn lại là có thể kịp đi học.
Tiếu Tương rất rõ ràng điểm ấy, cho nên cô nói về nhà, vào loại thời điểm này là giải thích tốt nhất.
"Cậu không phải không nghĩ muốn để cho người trong nhà biết cậu bị
thương sao?" Tiếu Tương đi tới, tựa vào ở trên bàn, nhìn cô, vẫn lại là
có vài phần hồ nghi: "Danh Khả, gần đây cậu sao lại thế này? Cảm thấy
được cùng qua đi không quá một dạng."
Tay Danh Khả lấy sách hơi dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô một cái, miễn cưỡng giương môi: "Thân thể bà nội gần đây có phần không tốt lắm,
cho nên... Tớ muốn
nhiều trở về bồi bồi."
Lấy thân thể bà nội mà nói trong lòng thật sự có vài phần không thoải mái, nhưng hiện tại, cô không kịp tìm cớ rồi.
" Bà nội cậu..." Tiếu Tương biết chuyện bà nội cô, ung thư, vẫn trị
liệu ở trong bệnh viện, cũng bởi vì bà nội cô bệnh, áp lực ba cô rất
lớn, một người làm hai việc, thật sự không dễ dàng: "Bà nội làm sao vậy? Có phải tình huống có biến hay không?"
"Không có gì, chỉ là gần đây bà nội cảm thấy được một người tịch
mịch, tớ đi bồi bà trò chuyện để cho bà cao hứng, thân thể trái lại
không có gì, qua đi không sai biệt lắm. "Nói tới đây, trong lòng Danh
Khả thật sự có vài phần bất an, nói ra, cô đã một tuần lễ không có đi
xem qua bà nội.
Từ khi trong đời xuất hiện cái Bắc Minh Dạ, cuộc sống của cô hoàn toàn lộn xộn rồi.
"Bắc Minh bộ trưởng sẽ đưa tớ trở về, yên tâm." Vì để cho cô ấy an tâm, Danh Khả lại bồi thêm một câu.
Nói dối càng ngày càng nhiều, cô cảm thấy được, có một ngày bị vạch
trần, Tiếu Tương nhất định sẽ tức giận đến về sau không để ý tới cô.
Nếu là trở về bồi bà nội, Tiếu Tương cũng không ngăn trở chỉ là dặn
dò nói: "Nhớ rõ rút thời gian đọc sách, thứ Ba tuần sau có cuộc thi."
Thời gian bà nội cô nằm viện rất lâu, tựa hồ có một hai năm, trong
bệnh viện có y tá chăm sóc, bình thường cũng là thím cô trông, nếu tình
huống không chuyển biến xấu mà nói, vấn đề hẳn không phải là rất lớn.
Nhưng, cuộc thi ngày lại thật sự gần.
"Tớ biết." Đem sách vở thu thập xong, vừa thấy điện thoại di động, Danh Khả hoảng sợ lập tức ôm sách liền muốn ra ngoài.
"Chớ đi gấp như vậy, cẩn thận đụng tới miệng vết thương." Tiếu Tương
đuổi theo, vẫn lại là không suy nghĩ cẩn thận cô làm cái gì lo lắng như
thế.
"Biết rõ." Bên ngoài truyền đến Danh Khả đáp lại, lời này vừa mới nói xong, người đã đi ra hành lang dài trước cửa ký túc xá, đi đến đại
sảnh.
Thật đúng là tiêu sái đến lo lắng.
Nhìn chằm chằm bóng dáng cô đi xa, Tiếu Tương mấp máy môi mới trở lại trong ký túc xá, đóng cửa phòng lại.
...
Danh Khả một hơi chạy đến cửa sau trường học, đơn giản là thời gian
thật sự không nhiều lắm, không tồi rốt cục tại 15 phút cô từ cửa sau
trường học chạy vội ra ngoài hướng địa phương Dật Thang dừng xe tiến
đến.
Chỉ cần ra ngoài liền tốt, ra ngoài bọn họ có thể thấy cô, Bắc Minh
Dạ hẳn là không đến nổi ngay cả mấy chục giây này đều đã chờ không kịp.
Bất quá ngoài dự kiến cô là, lúc cô ngẩng đầu nhìn chiếc xe kia, cũng đồng thời thấy được hai đạo bóng dáng bên cạnh xe.
Bắc Minh Dạ tựa vào trên cửa xe, cầm trong tay một điếu xì gà, đang ở nhàn nhã nhả ra từng vòng sương khói, cái người đàn ông này vốn là đầy
đủ cướp đoạt mắt lại tăng thêm vài phần hương vị thành thục.
Hương vị như vậy đối với nữ nhân mà nói tuyệt đối là hấp dẫn trí mạng.
Cho nên nữ sinh ngẫu nhiên đi qua trên đường nhìn thấy anh, trên cơ bản rốt cuộc dời không ra tầm mắt.
Đừng nói những cái nữ sinh này, chính là Danh Khả chính mình khoảnh
khắc nhìn anh cũng là tránh không được có vài phần thất thần.
Bất quá, cô rất nhanh liền thanh tỉnh lại, trái lại nhìn nữ hài đứng ở bên người anh, trong lòng dâng lên chút nghi hoặc.