Editor: Quỳnh Nguyễn
Đây cũng coi là một đoạn lời nói anh ta nói dài nhất sau khi Danh Khả cùng Tiếu Tương nhìn thấy Mộ
Tử Khâm, hai người căn bản không đem chuyện để ở trong lòng, vẫn bước đi ra ngoài cửa như cũ.
Mộ Tử Khâm cứ như vậy nhìn các cô
từ từ đi ra cửa yến hội, trong đôi mắt tĩnh mịch làm cho người ta hoàn
toàn nhìn không thấu giờ khắc này anh suy nghĩ cái gì.
Rốt cục anh lấy ra một chiếc điện thoại từ trong túi, sau khi bấm nhàn nhạt nói hai câu: "Cô gái váy xanh nhạt trán bị thương kia, đêm nay tôi muốn cô."
Bắc Minh Dạ cùng Đông Phương Thần thậm chí Nam
Cung Liệt bọn họ đều bị cái tân khách khác quay chung quanh, có chút khó thoát thân, về phần Mộ Tử Khâm anh là Nhị thiếu gia Mộ gia, bởi vì đại
thiếu gia Mộ gia đến đây cho nên anh tìm viện cớ liền rời khỏi đám
người.
Chờ Bắc Minh Dạ bọn họ trở lại ghế mới phát hiện
Danh Khả cùng Tiếu Tương đi rồi, liền ngay cả Mộ Tử Khâm cũng không thấy tăm hơi.
" Sẽ không là Tử Khâm mang theo hai vị tiểu mỹ nhân kia đi phong lưu khoái hoạt đi?" Đông Phương Thần ngồi trên ghế
dựa, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dạ, nhìn như đang nói đùa nhưng lại chú ý
biểu tình trên mặt anh chặt chẽ: "Vậy hai cô gái kia rốt cuộc là cái
quan hệ gì với cậu? Cái Danh Khả kia bộ dáng xinh đẹp như vậy, cậu sẽ
không đã đem tới tay chứ?"
Bắc Minh Dạ lạnh lùng liếc
anh ta một cái, trở lại trên chỗ ngồi của mình tao nhã ngồi xuống, chỉ
là không biết vì cái gì Danh Khả cùng Mộ Tử Khâm đều đã không thấy nữa,
bỗng nhiên liền có vài phần buồn bực không hiểu.
"Như
thế nào? Sẽ không thật sự bị tôi nói trúng, cậu và hai cô gái kia có cái bí mật gì không thể cho ai biết đi?" Đông Phương Thần vẫn theo dõi anh
như cũ, không có buông tha một chút buồn bực trong mắt anh kia: "Vậy
đáng tiếc, bộ dáng Tử Khâm tốt như vậy, lại nho nhã dịu dàng hơn so với
cậu, con gái đều biết muốn lựa chọn người nào."
Bắc Minh Dạ hoàn toàn không để ý tới anh ta, Du Phi Phàm bên cạnh hướng phục vụ
muốn đưa chén rượu đỏ tới trước mặt anh, anh cầm lấy nâng lên một hơi
trút xuống.
Hành động này liền ngay cả Nam Cung Liệt vừa trở về thấy cũng nhịn không được nhíu mày, tầm mắt khóa trên mặt anh:
"Sẽ không thực bị tiểu tử Đông Phương Thần này nói trúng rồi đi? Cậu
cùng hai cô gái kia cấu kết? Là váy xanh nhạt hay là người kia?"
"Kỳ quái sao?" Bắc Minh Dạ dựa vào lưng ghế, cánh tay dài rơi vào đầu vai
Du Phi Phàm, nhìn hai người, một bộ lười biếng: "Bộ dạng xinh xắn lấy ra chơi đùa, loại chuyện này có cái gì đáng kỳ quái?"
"Bất quá là người học sinh." Du Phi Phàm bên cạnh ngẩng đầu nhìn anh một
cái, ngôn ngữ bên trong rõ ràng có một tia trách cứ: "Các cô căn bản
không phải loại hình anh thích, anh không nên..."
"Vậy cô cảm thấy được tôi sẽ thích chút loại hình gì?"
Du Phi Phàm đón nhận ánh mắt của anh, không hiểu liền im miệng rồi.
Quen biết lâu như vậy tới nay thật đúng là không biết là có cái phụ nữ gì
anh thích, đừng nói thích, ngay cả hảo cảm cũng không bao nhiêu, trong
sinh mệnh của anh trừ bỏ công việc tựa hồ cũng chỉ còn lại có công việc.
Nữ nhân với anh mà nói tính cái gì? Đồ chơi đều đã không thể xưng, nhiều
lắm là một công cụ phát tiết đi, hơn nữa lãnh tình của anh cái công cụ
này cũng là có cũng được mà không có cũng không sao.
Cô
cong môi, nhợt nhạt cười cười quay đầu nhìn Đông Phương Thần, trách cứ:
"Cậu lấy anh tới nói đùa có cái gì hảo ngoạn? Tôi thấy cô gái váy xanh
nhạt vừa rồi kia bộ dáng cũng không tệ, cậu thật thích như vậy, có bản
lĩnh đem cô theo đuổi trở về nhìn xem."
Bộ dáng cô gái
kia nhìn không tệ, bộ dáng cũng dịu ngoan nhưng dựa vào kinh nghiệm
nhiều năm nhìn người như vậy, cô liếc mắt một cái có thể nhìn ra kia
tuyệt đối không phải một đối tượng theo đuổi tốt.
Bộ
dáng cô nhìn dịu ngoan như bông hướng dương nhưng nội tâm lộ ra một loại nhàn nhạt lạnh nhạt, lạnh nhạt không thể hiện rõ nhưng lại tồn tại từ
đầu đến cuối.
"Như thế nào? Cô cảm thấy tôi theo đuổi
một cô bé nhỏ như vậy còn có thể đuổi không kịp sao?" Đông Phương Thần
cũng tựa lưng vào ghế ngồi, cầm thuốc lá châm cho chính mình.
Nam Cung Liệt nhíu nhíu mày, Dương Nghi lập tức nói: "Liệt không thích ngửi mùi thuốc lá loại này, dụi tắt đi."
Đông Phương Thần liếc bọn họ một cái, bỗng nhiên liền có chút buồn
bực: "
Tốt tốt tốt, hai người các ngươi này đều có nữ nhân ở bên người, tôi một thân một mình một người, đánh không lại các ngươi."
Lấy ra gạt tàn đem thuốc lá dụi tắt anh ta mới lại tựa lưng vào ghế ngồi
nhìn bọn họ: "Chờ quay đầu tôi liền đem cô gái kia đuổi tới tay cho các
ngươi kiến thức công lực của tôi."
" Gần đây cậu cực kỳ
rảnh rỗi sao?" Bắc Minh Dạ nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt trầm, nhìn
không ra hỉ nộ chỉ là thanh âm kia giống như che đậy một chút hàn khí.
Mắt Đông Phương Thần chớp lên, có chút gì tại đáy mắt chảy qua, anh ta thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh, cười nói: "Tôi rảnh rỗi hay không rảnh
rỗi cậu hẳn là rất rõ ràng, bất quá con người của tôi có cái ưu điểm lớn nhất đó là thời điểm đối với nữ nhân lại bận cũng có thể rút ra thời
gian."
Sắc mặt Bắc Minh Dạ âm tình không phân rõ, giống như có vài phần hàn ý lại giống như có vài phần lạnh nhạt.
Sau khi rượu đỏ Du Phi Phàm kêu phục vụ đưa tới đem ra, anh đem cái chén
bưng qua nếm một ngụm, giống như lời nói Đông Phương Thần vừa rồi không
hề có một chút quan hệ cùng anh.
Đông Phương Thần là rất muốn thấy bất luận cái biểu tình gì khác thường trên mặt anh, nhưng mà ̣ biểu hiện của anh làm anh ta thất vọng rồi, anh ta bới bới tóc, một bộ
bất cần đời: "Chuyện nói rõ trước, cậu tốt nhất nói cho tôi biết cô gái
kia có phải người của cậu hay không, nếu không phải..."
"Phải." Bắc Minh Dạ đem cái chén đặt xuống, coi như không có ánh mắt Du Phi
Phàm chấn động, gằn từng chữ: "Là nữ nhân của tôi, trước khi tôi chơi
chán, cậu đừng động."
Anh bỗng nhiên đứng lên, bước đi ra ngoài cửa, liền ngay cả Du Phi Phàm bên cạnh cũng không để ý.
Du Phi Phàm phía sau đứng lên muốn đuổi theo nhưng anh chạy tới cửa hội
trường, khoảng cách xa như vậy cô muốn đuổi kịp trừ phi chạy, nhưng nhất cử nhất động cô đều đã dưới chú ý tất cả mọi người, chạy đuổi theo một
cái người đàn ông, tự nhiên là không được phép.
Cứ như
vậy trơ mắt nhìn anh rời khỏi, thật lâu không có từ bên trong câu nói
kia của anh phản ứng kịp, cô gái vừa rồi mặc váy xanh nhạt cư nhiên thật là người của anh, cô thật sự không thể tưởng được khi nào thì anh nhúng chàm trên loại tiểu hoa nhi này?
" Coi hiện tại cô là
cái biểu tình gì." Đông Phương Thần liếc xéo cô cười đến không cho là
đúng: "Nếu như anh không thừa nhận mới là có vấn đề, nếu như anh thừa
nhận, cô có thể cười đến an tâm rồi."
Du Phi Phàm nhìn chằm chằm anh ta, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, lại không nói gì.
Đông Phương Thần lại cười nói: "Cô gái này tôi đã thấy cùng anh trở về Đế
Uyển, khẳng định là người của anh, nếu như anh không thừa nhận chỉ sợ vị trí cô gái này ở trong lòng anh thật đúng là không đơn giản. Nếu anh
thừa nhận liền không có chuyện gì, đại khái không được bao lâu sẽ giống
những nữ nhân khác hoàn toàn biến mất trong sinh mệnh của anh."
" Đối với cậu chưa thấy qua còn có cái nữ nhân khác không liên quan gì Đế Uyển của anh." Thanh âm Du Phi Phàm trầm xuống, ngay cả sắc mặt cũng
trở nên yên lặng.
Anh cư nhiên mang cô gái trở về Đế
Uyển đây là chuyện cô chưa bao giờ thấy, những cái người không liên quan này, anh làm sao có thể mang về?