Một đường thất kinh mà xông ra ngoài, may mắn là thật sự không có
người ngăn cản cô, nhưng Danh Khả vẫn không dám dừng lại dù chỉ chốc
lát, vừa ra cửa vẫn hướng dưới chân núi chạy đi.
Cho đến khi mệt mỏi, mệt mỏi đến ngay cả nửa bước cũng bước không
nổi, cô mới đi tới rừng cây bên cạnh, trốn ở phía sau một cây đại thụ,
thấp giọng khóc lên.
Cô lớn như vậy, lúc nào gặp phải một màn khủng bố như vậy? Lúc nào gặp phải người đáng sợ như vậy?
Bắc Minh Dạ, là ma quỷ, anh ta chính là ma quỷ.
Mà cô... Thiếu chút nữa đã bị ma quỷ phá huỷ trong sạch!
Danh Khả thật sự rất sợ, lớn từng này, kinh nghiệm của một ngày này so sánh với hai mươi năm sống trên đời còn nhiều hơn.
Cuộc sống cô trải qua thật sự quá thông thuận rồi, dù thỉnh thoảng
có chút ít ủy khuất, nhưng là đều trong phạm vi cô có thể thừa nhận,
nhưng lần này, cô hoàn toàn chịu không nỗi.
Ở trong bụi cây ngồi thật lâu, thật lâu thật lâu, mãi cho đến lúc
hoàng hôn, nghe được có mấy chiếc xe chạy qua, xác định bọn họ đi xa
sau, cô mới từ trong bụi cây đi ra.
Mặc dù đói khát mệt mỏi vô cùng, nhưng cô vẫn liều mạng đi nhanh xuống dưới chân núi.
...
Bận rộn cả ngày, Bắc Minh Dạ trở lại Đế Uyển, dùng bữa tắm táp xong, sau đó mở sổ sách ra, tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.
Nửa đêm mười hai giờ, anh đóng số sách lại, đi tới bên giường, vừa
muốn nằm xuống mới chợt nhớ tới cái gì, hai đường mày kiếm nồng đậm anh
tuấn khẽ vắt lên.
Vừa gọi điện thoại trên tủ đầu giường, không tới 10 giây quản gia Mạnh Kỳ đã xuất hiện ở ngoài cửa, gõ cửa mới tiến vào.
"Cô bé kia đâu? " ánh mắt Bắc Minh Dạ lạnh như băng rơi vào trên người hắn.
Bận rộn một ngày, quên mất đêm qua từ hộp đêm mua về một cô nhóc, cho đến lúc ngủ mới nhớ mới chợt nhớ ra.
Nhưng từ sau khi anh trở về, chưa từng nhìn thấy bong dáng kia.
Mạnh Kỳ khẽ tràn chút mồ hôi lạnh, mặc dù sắc mặt tiên sinh như thường, nhưng, đôi mắt kia để cho hắn cực kỳ áp lực.
"Tiên sinh nói là cô bé tối hôm qua mang về kia sao? Hay là.. cô gái
đến cùng Hứa Thiệu DƯơng?" không cẩn thận liếc thấy đáy mắt anh hàn khí
càng đậm, Mạnh Kỳ ngầm hít vào một hơi, lập tức trả lời: "Cô bé tối hôm
qua ngài mang về, sau khi ngài ra ngoài, không bao lâu sau lập tức tự
mình rời đi, về phần cô gái đi cùng Hứa Thiệu Dương, buổi trưa đã bị
đuổi ra ngoài, hình cũng đã phát tới cho Hứa thị."
Tiên sinh chưa bao giờ mang phụ nữ đã trở lại vào ban đêm, cô bé tối
ngày hôm qua là ngoại lệ, nhưng dựa theo thói quen của tiên sinh, hắn
không sẽ để ý loại phụ nữ theo ban đêm này, cho nên người đi cũng đã đi, bọn họ cũng không ngăn cản, suy cho cùng cũng không có bất kỳ quan hệ
gì với tiên sinh.
Về phần cô gái Hứa Thiệu Dương mang đến, chuyện tiên sinh phân phó
cũng đã làm xong, hắn tự theo quy trong củ, cho dù không ra màu cũng tìm không ra bệnh tật gì, huống chi tiên sinh chưa bao giờ để ý chuyện này.
Hiện tại đối mặt ánh mắt tiên sinh càng ngày càng lạnh, trong khoảng
thời gian ngắn Mạnh Kỳ liền có mấy phần chân tay luống cuống.
Hắn... Làm sai cái gì?
Bắc Minh Dạ không nói gì, Mạnh Kỳ lại càng không dám hít thở, chỉ có
một thân mồ hôi lạnh vẫn không ngừng tràn ra, quần áo trên người hoàn
toàn bị mồ hôi thấm ướt, tâm hoảng ý loạn chờ đợi tiên sinh phân phó,
hoặc là trách cứ.
Rốt cuộc, Bắc Minh Dạ ở ngồi xuống bên giường, từ hộp gỗ tinh xảo trên tủ đầu giường lấy ra một điếu xi gà đốt.
Từng vòng khói lập tức quanh quẩn trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, vẻ
mặt sương lạnh càng thêm mê người: "Sáng sớm ngày mai, đem tài liệu về
cô bé tối hôm qua tôi mang về tới cho tôi."
Mạnh Kỳ nghe vậy, chỉ hơi giật mình sửng sốt, lập tức liền đáp lại: "Vâng!"
Nghe không được tiên sinh có chỉ thị khác, Mạnh Kỳ cung kính lui
khỏi, cẩn thận đem cửa phòng đóng lại, sau đó vội vã đi xuống lầu, sai
người làm việc.
Thì ra là tiên sinh để ý chính là cô bé tối hôm qua mang về kia, hắn
không có coi chừng người ta, để người ta quang minh chánh đại từ bên
trong Đế Uyển đi ra, may là tiên sinh không trách cứ, nếu không, tất cả
mọi người sẽ gặp họa.
Ở cạnh tiên sinh lâu như vậy, lại phạm phải sai lầm
này, thật sự là quá không nên.
Bên trong phòng, Bắc Minh Dạ dùng hai ngón tay thon dài kẹp xì gà,
tiện tay cầm một quyển tạp chí, tựa vào đầu giường từ từ lật xem.
Muốn tài liệu của cô bé kia, cũng không phải là vì rất thích, nhưng
anh đã nói, không người nào có thể ở trước mặt anh lật lọng, đã nói muốn hầu hạ anh, thì phải làm.
Vốn chỉ là một lúc tâm huyết dâng trào, định cùng cô làm xong sẽ để
cô đi, đối với loại cô bé non nớt này, anh không quá hứng thú.
Nhưng, hiện tại anh thay đổi chủ ý.
Cô dám ở dưới tình huống anh chưa đồng ý len lén chạy mất, hoàn toàn
không để anh vào trong mắt, thì phải gánh chịu kết quả chọc giận anh.
Muốn đi? Quả là nằm mơ!
...
Đem đó Danh Khả mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất dài rất dài, ác mộng.
Nguyên cả buổi tối, cô mơ tới tất cả đều là Bắc Minh Dạ, khuôn mặt
anh tuyệt đẹp nhưng lạnh như băng, ánh mắt anh không có nửa điểm nhiệt
độ, còn có đôi tay không mang theo một tia ấm áp kia.
Anh hút xì gà, một vòng lại một vòng khói phun trên mặt cô, cô sặc đến ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Anh đã nắm cái ly có chân dài, tất cả trong chén đều là rượu màu đỏ
tươi, một bàn tay nắm miệng của cô, từng giọt rượu không dư thừa toàn bộ rót vào trong miệng của cô.
Cô bị buộc nuốt xuống, một ly lại một ly, cho đến khi anh ở trước mắt trở nên rất mơ hồ, cho đến chính mình hoàn toàn không thấy rõ hết thảy.
Nhưng anh vẫn không có bỏ qua cho cô, ép cô uống rượu xong, thân thể
nặng nề vừa đè xuống, ở thời điểm cô thất kinh muốn cái gì kêu cứu, anh
bỗng nhiên nhấc chân của cô lên , dùng sức đem cô xé nát...
"Không cần! " Danh Khả tại chính trong tiếng thét chói tai của mình
tỉnh lại, khi tỉnh lại, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, ngay cả đồ
ngủ trên người cũng bị mồ hôi thấm ướt một mảnh...
Người đàn ông kia thật thật là đáng sợ, chuyện đã qua gần một tuần lễ rồi, anh vẫn là Âm Hồn Bất Tán mà xuất hiện ở trong mộng của cô.
Mỗi lần mơ tới anh, cô luôn bị làm cho sợ đến ngủ không yên ổn, có
đôi khi nửa đêm tỉnh lại, nhớ tới chính mình từng bị anh xé nát một bộ
quần áo, bị anh đè phía dưới, lập tức bất an cả đêm, ngủ không được.
Vừa nghĩ tới chuyện xả ra với Thích Đình Đình ở cái nhà kia, cô càng
sợ đến ngay cả hít thở cũng khó khăn, sợ có một ngày anh tìm được chính
mình, cũng sẽ cho thủ hạ làm như vậy đối với cô.
Thật sự rất sợ...
"Khả Khả, sao giờ cậu mới tỉnh? " Tiếu Tương ở cùng phòng vừa vào cửa thì thấy cô vẫn ngồi đó, lớn giọng hô lên: "Tám giờ, Danh Khả, cậu muốn chết à còn ngồi ỳ ở đó."
Tám giờ!
Danh Khả sợ hết hồn, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn, lại thật sự là tám giờ.
Rõ ràng cô đã đặt đồng hồ báo thức bảy giờ rời giường, cũng không
biết có phải là suốt cả đêm bị bóng đè dây dưa hay không, thậm chí ngay
cả đồng hồ báo thức vang lên cũng nghe không được.
Cô bò xuống, vội vã chạy vào phòng vệ sinh.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, bởi vì đoàn văn nghệ
cùng đoàn lễ nghi không đủ nhân số, ngay cả xã viên văn học bọn họ cũng
bị kéo đi tạm thời làm đội viên đội lễ nghi, những nhân vật trọng yếu
kia tám giờ rưỡi sẽ bắt đầu lục tục trình diện, hiện tại đã tám giờ...