Tất cả ảnh mắt hướng về hai người đều không lấy điểm nào vui vẻ, đặc biệt là Lưu Thanh Bách.
Sắc mặt anh vốn đã không tốt nay lại càng kém hơn.
Nhà họ Lưu hiện tại người lớn tuổi nhất chính là bà nội, mẹ của cha Thanh Bách và cha Thanh Tùng.
Cha Thanh Tùng mất sớm, hiện tại ở nhà họ Lưu chỉ còn mẹ cậu là bà Thu Hạnh.
Ngược lại với cậu, mẹ Thanh Bách lại mất sớm cha cậu đã lấy một người mẹ kế là bà Thùy Dung.
Cả hai người này thì vô cùng không vừa ý với Mỹ An, từ lúc cô mới về nhà làm dâu cho đến giờ vẫn không đổi thái độ.
“Sao cô ta lại ở đây?” - Bà Thu Hạnh đứng dậy chỉ thẳng vào Mỹ An rồi quay sang chất vấn con trai mình.
“Sao cô ấy không thể ở đây?” - Lưu Thanh Tùng nằm lấy tay
Mỹ An ưỡn ngực nói.
Ánh mắt Lưu Thanh Bách nhìn vào đôi bàn tay đó như sắp bốc cháy, anh không biết vì gì nhưng anh đang rất muốn lao tới túm lấy Mỹ An lỗi cô đi.
“Con có biết con đang làm gì không hả? Mau đưa cô ta đi đi, nhà này không còn chỗ cho cô ta" - Bà Thu Hạnh tức giận nói, sao bà có thể chấp nhận chuyện con trai mình muốn qua lại với vợ cũ của anh nó chứ.
"Bác đừng tức giận, sẽ hại sức khỏe." - Ngô Linh Chi tỏ ra dáng vẻ hiểu chuyện quen thuộc.
Dù chính cô ta đang hận không thể chạy đến đánh đuổi Mỹ An đi.
Trần Mỹ An có định quay lưng rời đi nhưng bàn tay lại bị Thanh Tùng kiên quyết siết chặt.
Cô có chút hoảng sợ khi nhìn vào ánh mắt của Thanh Bách, ảnh mắt đầy sắc lạnh đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Lưu Thanh Tùng kéo Trần Mỹ An đến giữa nhà, hít sâu một hôn trịnh trọng tuyên bố “Con sẽ kết hôn với Mỹ An.
“Không thể được!” - Bà Thu Hạnh và Thùy Dung cùng lên tiếng.
Ngô Linh Chi cũng không khỏi sửng sốt trước ý định của Thanh Tùng.
Nhưng trong một khoảnh khắc cô ta đã nhận ra, đây chính là một điểm có lợi cho mình, cô sẽ khiến cho Thanh Bách cắt đứt triệt để với Mỹ An.
“Anh nói cái gì vậy?” - Mỹ An là người bảy ra vẻ mặt không tin trầm trọng nhất trong tất cả những người ở đó.
Cô cảm thấy mình đúng là ngốc thật mới bị cậu lừa tới đây.
“Con điên rồi hả Thanh Tùng, con quên cô ta là ai à? Con quên cô ta đã làm những gì à?” – Bà Thu Hạnh không nhịn được nữa bước tới giật lấy cánh tay đang nằm tay cô của Thanh Tùng ra.
Mỹ An lại có chút vui mừng vì cuối cùng cũng thoát ly được cánh tay của cậu.
Người Trần Mỹ An vẫn luôn chú ý là Thanh Bách đang ngôi bất động đăng kia, cô tự hỏi sao anh lại tỏ ra tức giận như vậy.
“Thanh Tùng à, thím không có tư cách xen vào chuyện kết hồn của con.
Nhưng Linh Chi còn ngồi đây, vết thương trên mặt con bé vẫn còn đây, con vậy mà vẫn muốn lấy người đàn bà lòng dạ ác độc này sao?” - Lần này người lên tiếng lại là bà Thùy Dung.
“Con...!mặt con đã không sao rồi." - Ngô Linh Chi vừa nghe được nhắc đến đã vội ôm lấy một bên mặt nép vào lòng Thanh Bách tỏ vẻ đáng thương.
Trần Mỹ An tự hỏi sao lúc trước cô không thấy đại gia đình này có năng khiếu tấu hài như vậy chứ.
Cô lắc đầu cười, vừa muốn lên tiếng phản bác lại bị Thanh Tùng chặn họng trước.
“Con không quan tâm, con nhất định sẽ kết hôn với Mỹ An, không ai ngăn được con đầu." “Cô ta là vợ của anh." - Lưu Thanh Bách đứng dậy bước ra tiến sát đến Thanh Tùng, gắn giọng xuống phát ra từng chữ “Vợ cũ
Trần Mỹ An không hiểu sao trong lòng hơi khó chịu, có thứ gì cứ nghẹn ở đó.
Lúc trước có tốn rất nhiều thời gian để mong anh chịu thừa nhận mình là vợ anh, cuối cùng đành bất lực từ bỏ, đến hôm nay lại nghe được lời này, ông trời thật sự biết trêu chọc cô.
“Thì sao chứ?" - Thanh Tùng cũng không chịu thua, kênh mặt lên đối diện với anh.
Lưu Thanh Bách cong môi cười, đưa tay lên phủi phủi bụi trên áo Thanh Tùng nhưng lực đạo rất mạnh: “Thì em không được phép chạm vào “Thanh Bách, anh cần gì phản ứng như thế?” - Nhân vật chính cuối cùng cũng đã lên tiếng, ánh mắt nhìn cô của anh đầy sự hoài nghi.
“Đủ rồi đó, Mỹ An lên lầu với bà" - Sự xuất hiện của bà nội làm không khí có phần hòa hoãn lại, dù bà đã lớn tuổi nhưng bất kỳ ai trong nhà họ Lưu cũng nể trọng bà.
Mỹ An vội chạy bước lên lầu theo bà, cô cảm thấy như mình được giải thoát một cục diện vô cùng rối rắm.
“Bà nội, cháu nhớ bà lắm.
- Mỹ An quỳ xuống bên xe lăn của bà.
“Ngoan, ngoan, con chịu khổ rồi." - Bà xoa xoa đầu có thương tiếc nói - “Bốn năm qua ngày nào bà cũng nghĩ không biết con đang sống ra sao”
Hai mắt Mỹ An đột nhiên ngấn nước, vùi đầu vào chân bà “Con xin lỗi, con