Lúc Mỹ An tỉnh lại thì sắc trời đã tối, cô thấy trên người đang đắp áo vest của anh còn Thanh Bách hình như đang ra cửa hàng ven đường mua nước.
“Sao anh không gọi tôi dậy? Chúng ta đến nơi chưa?" - Mỹ An thấy anh quay về xe liền nói.
“Tôi vừa hỏi được chạy khoảng năm kilomet nữa sẽ bắt đầu vào trung tâm, chắc lúc đó cũng tìm được khách san." - Thanh Bách đưa cho cô môt ít bánh mì ngọt lót dạ.
Thật ra tôi từng sống ở đây hơn một năm, đường xá có lẽ tôi thông thuộc hơn anh đó.
Đế tôi chỉ đường cho." - Mỹ An bây giờ mới nói ra điều này.
Thanh Bách gật đầu, nghe thôi chỉ dẫn của cô, một lát thật sự đã vào đến trung tâm, còn rất nhanh tìm được một khách sạn vừa ý anh.
"Tại sao lúc trước lại sống ở đây?"
Mỹ An nghĩ nghĩ rồi nhún vai:!"Cứ lưu lạc từ chỗ này qua chỗ khác thôi, lúc tôi đển đây thì làm ăn cũng khá tốt nên mới ở lại hơn một
năm."
"Cô làm ăn gì?" - Thanh Bách nhướn mày hỏi.
Mỹ An ra sức lắc đầu tỏ ý không muốn nhắc đến, Mỹ An chỉ đường cho Thanh Bách đi đến một siêu thị gần đó.
Cả hai đi vội đi vàng, trên người một thứ vật dụng cá nhân cũng không mang theo.
"Anh nghĩ chúng ta sẽ ở đây bao lâu?"
"Tùy vào chuyện chiếc vòng, nhanh nhất cũng ba ngày." - Thanh Bách nhàn nhạt đáp.
Mỹ An nghe vật gật gù mấy cái,
tính toán một lát gọi báo cho chị hai, sợ rằng sẽ nghe Mỹ Tâm cằn nhằn một hồi.
"Bây giờ không mua được