Sáng hôm sau Mỹ An dẫn Thanh Bách đi gặp Lão Kiều, hai người trải qua một đêm yên ổn thái độ dành cho nhau cũng tốt lên rất nhiều.
Thanh Bách còn chủ động đề nghị đưa Mỹ An đi ăn mấy món cô thích ở đây khỉ xưa.
Mỹ An hai tay ôm theo hai túi đồ ăn lớn, miệng vẫn còn ngậm một cái bánh bao chiên.
Thanh Bách cũng không trêu chọc cô, còn lấy trong túi ra khăn tay đưa cho cô.
“Lão Kiều hôm qua cô nói là người như thế nào?"
Tính tình cổ quái, vừa dễ nói chuyện cũng không dễ nói chuyện, cách ông ấy hành xử tùy thuộc vào tâm trạng lắm." - Mỹ An cười khổ.
"Vì sao khi xưa cô lại quen biết ông ta?" - Thanh Bách có nghi vấn bởi vì cho là Mỹ An từng buôn bán trong chợ đen thì cũng không đến mức quen biết đến cả ông trùm.
"Là tôi xui xẻo, bán một cái bình cố giả cho thuộc hạ của ông ấy.
Kết quả bị người ta túm được, cũng may là có người cứu thoát." - Mỹ An chợt nhỏ giọng.!Thanh Bách có linh cảm không lành, bắt lấy cánh tay cô hỏi rõ:
“Ai đã cứu cô? Lúc bị bẳt đã xảy ra chuyện gì?"
Mỹ An lắc đầu có chút lẩn tránh:
“Không tổn hại gì, rất nhanh là tôi được cứu.
Chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, tranh thủ thời gian đi gặp Ông ấy trước đã."
Hai người đi đến trước một biệt thự có thiết kế rất đặc biệt, từ trong ra ngoài đều có cảm giác hoài cổ.
Khắp nơi trưng bày rất nhiều cổ vật, tranh chữ vừa nhìn là biết giá trị không tầm thường.
Mỹ An đột nhiên nói nhỏ vào tai Thanh Bách:
“Tiếp đến nếu anh có nghe chuyện gì cũng tuyệt đối phải làm ngơ, không được nối giận.".
Truyện Trọng Sinh
“Tại sao?" - Thanh Bách cau mày.
“Anh cứ hứa trước đi, rồi chúng ta mới vào được." - Mỹ An