không khí trong xe hai người sau đó vô cùng yên tỉnh, mùi vị hoan ái chưa tan kia khiến cả anh và cô đều có phần không được tự nhiên.
Trần Mỹ An chỉ mong chờ chiếc xe mau chóng ra đường lớn, khi đó cô có thể xuống xe rời đi rồi.
“Anh dừng ở ngã tư phía trước đi.
Lưu Thanh Bách xem như không nghe thấy gì hết, tiếp tục lái xe đi tiếp.
Mỹ An thất anh không phản ứng gì, giọng nói tăng thêm một chút âm lượng: “Tôi muốn xe, anh có thể dừng lại không?” “Cô muốn mang bộ dàng này đi diễu hành giữa phố?" - Lưu
Thanh Bách châm chọc.
Mỹ An lúc này mới chợt bừng tỉnh, nhìn lại chính mình, cả người đang được che chắn chỉ với một chiếc áo khoác, đầu tóc rối bời, vô cùng xấu hổ.
Điều Mỹ An càng không ngờ tới hơn nữa là Thanh Bách vậy mà biết rõ địa chỉ nơi cô sống, không cần cô chỉ đường vẫn có thể một mạch lái tới đầu hẻm.
Trần Mỹ An mặc dù thắc mắc nhưng lại không có tâm trạng hỏi rõ anh nữa, giờ phút này cô chỉ muốn được về nhà, trùm chăn ngủ một giấc hết sức bình yên thôi.
Không đợi Lưu Thanh Bách mở cửa, Trần Mỹ An đã tự mình chủ động mở cửa xe bước xuống.
Anh nhìn bóng lưng đơn bạc của cô lủi thủi đi vào trong hẻm nhỏ không biết sao có chút đau lòng, anh rõ ràng hận cô rất nhiều nhưng mỗi lần nhìn cô khổ sở anh cũng không vui vẻ nổi.
Trần Mỹ An vừa đi mấy bước lại đột nhiên bị hai tên côn đồ từ trong hẻm đi ra chặn đường, Mỹ An có cảm giác bọn chúng đã chờ sẵn trước cửa nhà cô.
"Các người muốn làm gì?” - Cô lùi về sau, hai tay giữ chặt áo khoác, giọng nói cũng run lên.
“Bọn anh cũng vì tiền thôi, cô em ngoan ngoãn đứng yên thì sẽ không mất mạng đầu." - Một tên trong đó lên tiếng kèm theo nụ cười vô cùng nham nhở,
Trần Mỹ An vừa định hét lên cầu cứu thì đã thấy một tên còn lại lấy từ trong túi đen ra một chai thủy tinh chứa chất lỏng.
Mỹ An cảm nhận được nguy hiểm ngay lập tức nhâm mắt lại đưa tay che mặt
Đúng như dự đoán tên côn đồ hất chất lỏng trong chai thủy tinh vào người cô, Mỹ An ngửi thấy mùi vải bốc cháy nhưng lại không hề thấy chút đau đớn nào.
Cô mở mắt ra, gương mặt của Thanh Bách đang ở ngay trước mắt cô, hai mày anh đang nhíu chặt vì đau đớn.
“Thanh Bách.
" “Mấy cái thằng khốn này!” - Lưu Thanh Bách hét lên một tiếng, mặc kệ vết thương trên lưng quay sang đạp mỗi tên một phát.
Chai thủy tinh văng ra một bên, chất lỏng trong đó đổ ra đất vẫn còn kêu xèo xèo Mỹ An lúc này mới ý thức được thử kia là axit, vô cùng lo lắng lao qua đỡ lấy anh.
“Anh có làm sao không?”
Hai tên côn đồ biết chuyện đã thất bại, dù sao hẻm này cũng gần đường lớn không dám ở lại lâu hơn nên cuống cuồng bỏ chạy.
“Cô nói xem tôi có sao không?" - Anh nghiến răng.
Trần Mỹ An không còn cách nào khác, đành đỡ Lưu Thanh Bách về nhà của mình, nói là nhà thật ra chỉ là một căn trọ xập xệ không tới hai mươi mét vuông.
Lúc Thanh Bách bước qua cửa ra vào thiếu chút nữa là đụng trúng đầu, anh biết điều kiện Mỹ An không tốt nhưng anh không thể hình dung được có thể ở nơi như ổ chuột như này.
Căn phòng có đúng một cái ghế sofa cũ đến mốc meo, Thanh Bách vừa ngồi xuống đã hít sâu một hơi, chất liệu còn cứng hơi ngồi ghế gỗ nữa.
Mỹ An nhanh chóng lấy một thao nước sạch đặt bên cạnh anh.
Trần Mỹ An nhìn vết thương trên lưng anh không biết phải làm sao, may là anh xuất hiện đột ngột nên tên côn đồ hoảng hồn chút thu tay lại, axit dính trên lưng cũng không phải nhiều.
Tuy nhiên, do áo khoác đã dày đã đưa cho cô mặc nên axit dễ dàng ăn mòn qua lớp áo sơ mi, cả một vùng trên lưng giờ ửng đỏ chỗ nặng nhất bị phỏng phòng lên rất lớn.
Mỹ An lấy một ít nước từ thao đổ lên trên đó, vô cùng chậm rãi và cẩn thận, cô cứ làm như vậy hết lần này đến lần khác cho tới khi hết thao nước.
Lưu Thanh Bách mặc dù rất đau đớn nhưng vẫn cắn không than một lời.
Trần Mỹ An lại đổi đến một thao nước mới, lần này cô mang theo cả “Anh rằng chịu một chút." - Cô lại tỉ mỉ đổ nước sạch lên rửa vết thương cũng như làm dịu nhiệt, sau đó dùng bông che vết bỏng lại.
“Cẩn thận một chút." “Anh yên tâm tôi không mạnh