Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Không Như Anh Nghĩ Đâu


trước sau



Ngày diễn ra hôn lễ rất nhanh cũng đến, Mỹ Tâm nhìn Mỹ An đứng trước gương chuẩn bị cả buổi mà sẳc mặt vẫn không được vui lắm:
“Nếu em không muốn đi thì đừng đi."
“Em không sao, đều là những người bạn quen biết hơn mười mấy năm sao lại không đi chúc phúc chứ." -Mỹ An cười - “Chị không đến tham dự sao?"
“Không cần đâu.

Chị chưa muốn mọi người biết chị đã tỉnh." - Mỹ Tâm rũ mắt, cô muốn tránh mặt Tấn Khang thì đúng hơn.
Mỹ An nhìn chiếc vòng anh tặng mấy lần cuối cùng vẫn chọn cất nó lại.


Sau khi cô ngắm mình trước gương thêm lần cuối rồi mở cửa bước ra, không ngờ Thanh Bách đã đợi cô ở ngoài cổng.
Mỹ Tâm vỗ vỗ vai cô:
Người cũng đến tận đây rồi, cứ đi cùng cậu ta đi."
Mỹ An thở ra, cô đâu có lựa chọn nào khác.!Hôm nay Thanh Bách mặc một bộ
vest rất khác, rất ra dáng một người trụ cột gia đình.

Anh nhìn thấy cô, cũng ngấn ra hết mấy giây, chiếc váy với thiết kế cổ điển của Mỹ An khiến cho người ta không khỏi xao xuyến.
Anh đưa cho cô hai hộp hoa tươi, Mỹ An chần chờ không muốn cầm lấy.

Thường thì đại diện người nhà của cô dâu với chú rể mới cài hoa thế này thôi.

Thanh Bách thấy cô còn do dự thì trực tiếp cài hoa lên ngực áo cô.
“Cài cho tôi." - Thanh Bách lại đưa hộp hoa của mình cho cô.
Mỹ An nhìn anh mím môi cúi xuống tỉ mỉ cài hoa cho anh, còn không quên chỉnh cà vạt lại giúp anh.

Thanh Bách
bắt lấy cánh tay cô, cong môi nói:
"Như này không phải tốt hơn sao?"

Mỹ An lắc đầu, đánh nhẹ vào người anh nhanh chóng lên xe đến hôn lễ.
Dù nói là chuẩn bị gấp gáp, Lưu gia cũng không cho phép phóng viên được đến gần thì buổi tiệc cũng vô cùng hoành tráng.

Thanh Bách và Mỹ An vừa bước xuống xe là đã bắt đầu tiếp khách không ngớt.

Cũng không ai buồn thắc mắc vì sao người vợ cũ là cô đây lại đứng ra lo liệu như con dâu trưởng của Lưu gia.
Mỹ An nhìn

thấy Thiên Kim đang khoác tay Tuấn Triết đi vào, Thiên Kim
cũng nhìn thấy cô liền bước qua trò chuyện.
“Hôm qua tớ hỏi cậu còn bảo là không muốn đến."
“Tớ đúng là không muốn đến thật nhưng nghĩ lại người bị Vân Anh trực tiếp gây đau khổ là cậu đây còn bỏ qua cho cô ta.

Tớ coi như nể mặt cậu, cũng đến nói một lời chúc phúc vậy." - Thiên Kim bĩu môi.
Mỹ An mỉm cười, ôm nhẹ cô:
“Nhớ ngày đó ba chúng ta đều là bạn tốt của nhau, khoảng thời gian đó tớ tin chúng ta đều thật lòng."
“Đừng nghĩ nữa, qua cả rồi.

Bây giờ
cả ba chúng ta tuy không thể như trước nhưng ai cũng đang sống cuộc đời theo ý mình."

Mỹ An vừa tiếp đón Thiên Kim xong lại gặp Thế Quang đi đến:
"Hôm nay cô rất xinh đẹp."
Cô xua tay cười: "Lời này anh phải dành để khen cô dâu mới đúng."
"Hoa trên áo cũng rất hợp với cô."
Mỹ An nghe ra ý vị khác trong câu nói của Thế Quang, lẳc đầu:
"Không như anh nghĩ đâu."
Thế Quang nhún vai:
"Tôi cũng là vì đứa bé thôi, nếu không cô ta đừng mơ được Lưu gia thừa nhận."
Nếu đế tôi biết các người đối xứ không tốt với hai mẹ con nó thì tôi sẽ
khiến cả nhà cậu chết không có đất chôn." - Tấn Khang nghiến răng.
"Nếu để tôi biết cô ta còn dám giở trò thì tôi sẽ bắt mẹ con cô ta chôn theo." - Thanh Bách lạnh giọng.
Đúng là không ai ngờ được đây là đoạn đối thoại của anh trai chú rể và anh trai cô dâu.

Hai người sau đó còn nâng ly với nhau mỉm cười chia ra tiếp khách, Mỹ An bước tới nắm lấy cánh tay anh..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện