Tấn Khang cho thuộc hạ dừng tay, hẳn chỉ định nhìn bọn họ đau khổ dày vò một chút thôi, hắn còn cởi trói cho cả Mỹ An.
“Thanh Bách, Thanh Bách..." - Mỹ An được tự do liền chạy qua đỡ lấy Thanh Bách.
Thanh Bách mặc dù chỉ ngồi dậy thôi đã gần như dùng hết sức lực
nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười cho cô yên tâm.
“Anh khỏng sao."
Mỹ An biết rõ làm gì có chuyện không sao được chứ.
Hiện giờ cô chạm vào bất kỳ nơi nào trong người anh thì Thanh Bách cũng đau đến nhíu mày.
Tấn Khang có chút khinh bỉ nhìn bọn họ, sau đó ra hiệu cho thuộc hạ dẫn Mỹ Tâm ra.
Mỹ Tâm vừa bước ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền chạy tới dứt khoát tát cho Tấn Khang một bạt tay.
Thuộc hạ muốn lao tới túm lấy cô thì Tấn Khang chỉ lắc đầu:!"Từ khỉ quen biết đến giờ cô đánh tôi cũng không ít."
“Đánh xong rồi tôi còn thấy bấn tay." - Mỹ Tâm nghiến răng.
Cô muốn đi sang chỗ em gái mình nhưng bị hắn ta ngăn lại hắn bảo thuộc hạ chĩa sũng vào Mỹ An, bẳt cô ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn.
"Ân oán là của chúng ta, người dẫn dụ cảnh sát điều tra tập đoàn Gia Linh cũng là tôi.
Anh đế hai chị em họ đi đi, tôi mặc anh xử lý." - Thanh Bách không mặn không nhạt nói ra từng chữ.
Tấn Khang nghe xong lại cười lớn:
"Chúng ta không có ân oán gì cả, Vân Anh giờ còn là em dâu cậu, tôi làm gì cũng sẽ chừa cho em gái mình một
đường lui.
Nói tới ân oán tôi với Trần gia xác thực có món nợ phải tính."
Thanh Bách khẽ liếc xuống giày mình, âm thầm hy vọng khi nãy bị đánh sẽ không làm hư thiết bị theo dõi.
Chỉ cần có thế kéo dài thời gian thì viện trợ rất nhanh sẽ đến.
"Anh nói đi, anh và Trần gia có ân oán gì? Tại sao anh và Vân Anh đều hận chúng tôi như vậy?" - Mỹ An không nhịn được hỏi thẳng.
"Đừng gấp gáp như vậy, chúng ta ôn chút chuyện cũ đi." - Tấn Khang lại quay sang Mỹ Tâm - "Cô có hận tôi không?"
Mỹ Tâm cười nhạt:
"Chính anh hại công ty Tâm An xảy ra chuyện, chính anh hại tôi nhà tan cửa nát, anh hỏi tôi có nên hận không?"
"Cô có từng thắc mắc lý do không?"
Mỹ Tâm lẳc đầu.
"Cô có từng nghĩ tại sao chúng ta đang tốt đẹp tôi lại đi làm vậy không? Cô có từng