Linh Chi vẫn không từ bỏ ý định đến bệnh viện thăm Thanh Bách, cô ta thừa biết bây giờ mình không còn được sự chở che của ai nữa.
Nhưng cô ta muốn đến để khiêu khích Mỹ An, nếu không thế làm lay chuyển Thanh Bách, cô ta sẽ chia rẽ từ Mỹ An.
Thanh Bách vừa nhìn thấy Lỉnh Chi mặt mũi liền muốn co cụm lại, nghĩ tới một lát Mỹ An đến đây bắt gặp thì anh có trăm miệng cũng không giải thích rõ.
“Em lại đến đây làm gì nữa?" - Thanh Bách cau mày.
"Anh đừng vô tâm như vậy mà, em hoàn toàn vì lo lắng cho anh, em chỉ ở đây nhìn anh một lát thôi." - Linh Chi nói nghe vô cùng tội nghiệp.
Thanh Bách day day thái dương, nhưng vẫn kiên quyết:
"Nếu em biết điều không làm phiền anh và Mỹ An nữa thì anh cũng sẽ không truy cứu chuyện gì về em."!"Anh muốn truy cứu chuyện gì?" -Linh Chi lo lắng - "Em không làm gì sai với anh hết, em ở bên anh nhiều năm anh phải biết chứ."
Thanh Bách lắc đầu:
“Chuyện tai nạn năm đó anh đã hoàn toàn tin tưởng em nhưng liệu đó có phải toàn bộ câu chuyện?"
Linh Chi lập tức lộ ra vẻ lúng túng, Thanh Bách ngày càng tin tưởng Mỹ An.
Còn Mỹ An thì sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta.
“Em đúng là nhiều lần giở trò với Mỹ An, chẳng qua là do em tức giận loại người như cô ta lại được anh yêu thương thôi.
Anh phải tin em, năm đó rõ ràng em là người bị hại, anh còn nhớ những vết thương trên mặt em mà." -Linh Chi bắt đầu kể lể.
“Anh chần chừ chưa điều tra lại chỉ vì anh không muốn phá vỡ quan hệ tốt
đẹp hiện tại của anh và Mỹ An mà thôi.
Em nên thấy mừng vì điều đó, một khi chuyện xưa lật lại, ai có tội ai vô tội anh sẽ truy cứu tới cùng." - Thanh Bách lạnh giọng.
"Có thế anh thấy bây giờ cô ta đã thay đổi nhưng những chuyện lúc anh đâu thế cứ đổ lên đầu em.
Chính cô đã bày kế đế lên giường với