Mỹ An gượng gạo cười một cái rồi dứt khoát xoay người bước nhanh về phía trước.
Không ngờ cô lại bước lên một tảng đá trơn, mất thăng bằng ngã mạnh xuống.
“Mỹ An!” - Đông Quân không phản ứng kịp đợi đến lúc anh ta đưa tay ra đỡ thì cô đã nằm trên đất rồi. “Em có sao không? Có đau chỗ nào không?” - Đông Quân vội vàng đỡ cô dậy.
Mỹ An đau đớn nhăn nhó, trong lòng lại thầm mắng mình hậu đậu, đi có mấy bước cũng té cho được.
Người cô không bị thương nhưng cổ chân và phải cạnh sắt của tảng đá bị cắt màu đường ứa màu.
Đông Quân cẩn thận cởi giày cô ra, xem xét vết thương cho cô:
“Nhịn đau một chút” !Mỹ An lại thấy có chút không tự nhiên, nếu đổi lại người trước mặt là Thanh Bách thì chắc chắn cô đã làm nũng một chút rồi.
“Em không sao, vẫn đi được, anh không cần lo” Đông Quân có chút tức giận lườm cô: “Vẫn đi được? Em đánh giá bản thân cao quá rồi đó.”
Tiếp đến anh ta không nói hai lời đã nhấc bổng cố lên, Mỹ An ra sức vùng vẫy, cô thà chịu đau tự mình đi tiếp cũng không muốn được Đông Quân bế.
Nhưng Đông Quân nào cho cô cơ hội từ chối, hai tay dùng sức giữ chặt cô trong lòng:
“Em yên một chút đi, muốn chống đối thì cũng nên nghĩ cho bản thân trước”.
Mỹ An không động đậy nữa nhưng sắc mặt cũng khó coi cực kì, có lẽ cô đã quen thuộc với vòng tay và lòng ngực ấm áp của Thanh Bách rồi.
Bên cạnh Mỹ An luôn có vệ sĩ của Thanh Bách đi theo, chuyện cô cùng Đông Quân đi đến đây sớm đã được báo cho anh.
Lúc Đông Quân bế Mỹ