Ngày hôm sau Mỹ An đi làm không thấy Linh Chi ở trong văn phòng kinh doanh nữa, nghe nói là xin nghỉ mấy ngày, cô ta cũng không còn là chuyên viên kinh doanh mà Mỹ An trực thuộc nữa.
Mỹ An đối với chuyện này nhẹ nhõm không ít, thái độ của phòng kinh doanh và mọi người trong công ty dành cho cô ngày càng kém.
Ai cũng nghĩ cô lòng dạ xấu xa khiến Linh Chi sợ hãi phải xin nghỉ.
Mỹ An cười khổ, nếu không vì công việc cô chắc chắn là người ôm dép chạy trước.
Mỹ An sau khi nhập hết số tài liệu liền đi tìm Thu Thảo để xin chỉ dẫn mới nhưng lại nhận được một câu trả lời vô cùng qua loa: “Cô cứ xem ai bận gì thì giúp đi”.
Đa phần việc mọi người muốn Mỹ An làm đều là chạy vặt tới lui không ai thật lòng hướng dẫn cô một cách rõ ràng cả.
Thanh Nhi thấy thể kéo cô đến chỗ bàn mình, lấy ra một vài bản hợp đồng trong ngăn kéo:
“Chị tập xem hợp đồng trước đi, lúc mới vào em cũng khởi đầu bằng cái này.
Chỗ nào chị không hiểu thì cứ hỏi em”
Mỹ An vui vẻ nhận lấy, cuối cùng cô cũng có thể làm một việc đúng với chuyên ngành của mình.
Mỹ An rất nghiêm túc nghiên cứu những hợp đồng mà Thanh Nhi xem, phần nào không hiểu là đi tìm hiểu ngay nếu vẫn chưa rõ thì mới hỏi Thanh Nhi.
Mỹ An loay hoay một lúc đến tận bữa trưa, cô nhìn quanh văn phòng có vẻ mọi người đều đã đi ăn hết rồi.
Mỹ An xoa xoa chiếc bụng của mình cũng đi xuống nhà ăn.
Dù đi làm đã mấy ngày nhưng sự cố cứ xảy ra liên tục, đây là lần đầu tiên Mỹ An đến nhà ăn công ty.
“Wow” - Cô không khỏi cảm thán một tiếng, nhà ăn khá lớn, trong rất hiện đại, thức ăn cũng vô cùng phong phú.
Mỹ An tùy tiện chọn vài món, hiện tại là giờ cao điểm nên muốn tìm một chỗ trống cũng hơi khó.
Mỹ An cầm khay thức ăn bước tới bàn nào cũng bị từ chối, Mỹ An biết là người ta kì thị mình.
Cô cố đưa mắt tìm Thanh Nhi nhưng không thấy.
Cô cầm khay thức ăn đi mấy vòng, không ít người xầm xì gì đó về cô.
Mỹ An
nghe không rõ, cô cũng không muốn nghe rõ.
Cuối cùng Mỹ An cũng tìm được một bàn trống, cô vui vẻ ngồi xuống ăn cơm trưa của mình.
Mặc dù trong lòng có chút nuốt không trôi nhưng Mỹ An vẫn nhịn xuống, ăn cho thật nhanh.
“Xin hỏi bàn này còn trống không?”
“À còn chứ...!Thanh Tùng?” - Mỹ An ngước mặt lên nhìn, không tin được người đứng trước mắt mình.
Thanh Tùng ngồi xuống đối diện cô, gắp thử một miếng thịt trong khay cơm của mình, gật đầu nói:
“Nêm nếm không tệ”
“Thanh Tùng, sao anh lại ở đây?”
“Em quan tâm nhiều làm gì, cứ ăn cơm của em đi mặc kệ bọn họ”. Mỹ An hít sâu một hơi, từ khi Thanh Tùng xuất hiện, tiếng bàn tán cũng nhiều lên một tầng.
Nhưng cô thật lòng rất cảm ơn cậu, bữa cơm tưởng chừng sẽ ăn trong tủi nhục này bây giờ rất vui vẻ.
Lưu Thanh Bách sau khi tranh cãi với Mỹ An cũng trở về xem