Mỹ An nhìn sâu vào mắt anh, một dòng nước lăn dài trên má cô.
Phải yêu một người đến mức nào mới có thế hạ mình đến thế.
Thanh Bách thà chọn ngày tháng sau này đểu phải chịu sự đay nghiến và lạnh nhạt của cô cũng không muốn mất cô.
"Đừng, đừng nói những lời này, em gánh không nổi." - Tình yêu này Mỹ Am bắt đầu thấy nó quá nặng nề rồi.
"Tôi chẳng có gì cả, tôi chỉ có em thôi.”
Thanh Bách nói ra vô cùng bình thản nhưng như chứa cả trời giông bão.
Anh chẳng có gì cả; không cố tình thương gia đình, cuộc sống luôn ngập tràn trong tranh đấu toan tính.
Người duy nhất từng thật lòng yêu anh không màng gì cả chỉ có một mình Mỹ An mà thôi.
Nếu để mất cô, anh sống con ý nghĩa gì nữa.
"Nhưng em còn nhiều lắm, em con chị gái, em con chưa báo hiếu cha.
Thanh Bách, em đã dùng hơn mười năm để yêu anh, mười năm em hoàn toàn sống vì anh.
Em không thể tiếp tục được nữa, không phải vì em hết yêu anh chỉ là có những thứ trong cuộc đời em đã quan trọng hơn tình yêu."
Thanh Bách cảm thấy như Mỹ An vừa đóng sầm cánh cửa trước mắt mình mà cánh cửa đó ngăn cách anh và cô.
Thanh Bách gắng gượng đứng dậy đi thẳng lên lầu, anh vào thư phòng, gấp gáp tìm kiếm thuốc và bật lửa.
Mỹ An ngồi ở phòng ăn thêm một
lúc thì nhận được điện thoại của Đông Quân.
"Em cô thế sang đây một chuyến không? Anh tìm được một thứ mà anh nghĩ em là phải tận tay đưa cho em."
"Được, em qua ngay." - Mỹ An có thể nghe ra tính chất nghiêm trọng của việc này trong