Mỹ An bị mấy câu này của anh làm cho hơi lung lay, cô hình như không quá xem trọng chuyện anh có phải cố tình mua tòa nhà này hay không.
Có lẽ là do trong lòng có chút khó chịu với anh, tìm một cớ để phát tiết thôi. “Sao em không nói nữa?” -
Thanh Bách nhướn mày.
“Bỏ đi vậy, không phải anh thì thôi” - Mỹ An quay lưng muốn đi, rõ ràng đã rời khỏi được rồi còn tự mình chủ động quay trở lại. Thanh Bách sao có thể dễ dàng để cô tùy ý như thế, anh nắm lấy hai vai cô, ấn mạnh lên
tường:
“Mấy ngày không gặp, em đến đây anh còn tưởng là do em nhớ anh.”
Mỹ An ra sức vùng vẫy, không muốn trả lời anh.
“Có lẽ em không nhớ nhưng anh thì có, anh nhớ em phát điên lên được.”
Tiếp đó, Thanh Bách ra sức hôn Mỹ An, nụ hôn đầy thô bạo và khiên cưỡng, Mỹ An tất nhiên kịch liệt chống trả.
Đến lúc cả hai buông nhau ra thì môi cô đã sưng tấy cả lên, môi anh cũng bị cô cắn đến rớm máu.
Đây thật sự giống như người ta nói yêu nhau lắm thì cắn