Đáng tiếc mỗi người chỉ có một lần lựa chọn, cô đã chọn rồi, không thể có lần thứ hai mà chọn lại.
Mỹ An tiếp tục mở nắp chai rượu thứ hai, cô vẫn uống mà không có chút nghĩ suy nào.
Cô chỉ muốn chết men lấp đầy cơ thể, khi đó nỗi nhớ anh sẽ vơi đi phần nào.
Khi một cuộc tình kết thúc người nhẫn tâm hơn chưa chắc không phải người đau khổ.
Mỹ An bắt đầu không còn nhìn rõ phía trước mình rốt cuộc là có gì nữa, ngay lúc cô tính tìm đường về chiếc giường mà ngã lưng thì chuông cửa vang lên.
Mỹ An loạng choạng bước ra mở cửa, trong đầu đang cố nghĩ xem ai có thể bấm chuông giờ này.
“Đông Quân.”
“Sao lại uống ra nông nổi này?” - Đông Quân nhíu mày đỡ lấy Mỹ An vào phòng.
“Tại sao anh lại biết em đang ở đây mà tới? Anh cũng học Thanh Bách theo dõi em à?” - Mỹ An tỏ vẻ không vui đẩy mạnh Đông Quân ra.
“Em uống bao nhiêu rồi?” - Đông Quân đi tới bàn nhìn những chai rượu rỗng tuếch bị vứt lung tung.
“Có bao nhiêu đâu, anh đừng làm quá lên thế mà” - Giọng Mỹ An đã không còn bình thường mà cứ nhè nhè đi như người say.
Đông Quân có chút tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy vết cắn trên cổ cô, anh vươn tay muốn chạm vào.
“Cổ em là do ai làm?”
“Đừng chạm vào, là của Thanh Bách để lại” - Mỹ An dù không còn tỉnh táo nhưng vẫn ý thức rất rõ ràng dấu vết trên cổ mình là do anh để lại, có thể là thứ cuối cùng in hằng trên thân thể cô còn giữ lại được.
Đông Quân cười chua chát, đến giây phút này Mỹ An vẫn chỉ có một mình Thanh Bách mà thôi.
Một vết cắn của anh, cô cũng ra sức bảo vệ như thế, bất kỳ người đàn ông nào khác đều không thể tiến vào thế giới của Mỹ An.
“Được rồi, anh gọi phục vụ mang lên một ít trà giải rượu, em uống rồi ngủ đi”
“Em chưa muốn ngủ” -