Thanh Bách cũng không ngủ được, vẫn còn đang ngồi ở phòng khách uống trà, nghe bên ngoài có tiếng xe mới đứng dậy ra xem thử.
“Là Mỹ An, cậu chủ, là Mỹ An đến đó” - Bác Hai lộ rõ vẻ vui mừng.
“Không được để cô ấy vào” - Thanh Bách nhẹ giọng ra lệnh.
“Cậu chủ, sao làm vậy được?”
Thanh Bách nhìn xuống bàn tay được quấn bằng trắng của mình lại nhớ tới lúc Mỹ An chạy đến bên lan can uy hiếp anh.
Nếu bọn họ còn day dựa theo cách nữa, không sớm thì muộn sẽ có một người bị tổn thương đến chết.
“Tôi nhắc lại, không được để cô ấy vào”
Mỹ An bước xuống xe nhìn cánh cửa đóng chặt, mấy
người làm và bảo vệ nhìn thấy cô chỉ lắc đầu.
Cô cười khổ xem ra là anh không muốn cho cô vào.
Mỹ An ngồi xuống nga trước cổng, cô không trách anh làm vậy.
Thật ra cũng do cô tự làm tự chịu, chính cô một hai đòi rời khỏi đây, giờ cô quay lại người ta hoàn toàn có lý do không cho cô vào.
“Cậu chủ, Mỹ An đã ngồi đó gần một tiếng rồi, sương đêm lạnh lắm Ngày mai cô ấy sẽ bị ôm mất” - Bác Hai sốt ruột đi ra đi vào nói.
Trong Thanh Bách bây giờ cũng không khá hơn bao nhiêu, Mỹ An ngồi ngoài đó bao lâu thì trong này anh cũng khổ sở bấy nhiêu.
Thanh Bách đang không ngừng thuyết phục bản thân rằng chỉ có như này mới là cách tốt