Mấy ngày nay Thanh Bách nhìn thấy Mỹ An với Thanh Tùng đi cùng nhau về cùng nhau, thật sự không xem ai ra gì vô cùng quá đáng.
Mỹ An ngược lại không nghĩ mình đã làm ra chuyện kinh thiên động địa, Thanh Tùng ngày nào cũng đón cô tan làm, cô từ chối thì cậu vẫn nhất quyết chạy theo phía sau, cô đành đồng ý thôi.
“Hôm trước anh thấy lọ hoa trong phòng chị Mỹ Tâm sắp tàn rồi nên anh mua bó mới”
Mỹ An dù hơi miễn cưỡng nhưng vẫn nhận lấy bó hoa từ Thanh Tùng, vội vàng bước vào xe tránh ánh mắt đàm tiếu của người khác.
“Sau này anh không cần đón em tan ca nữa đâu”
“Sao lại là đón em tan ca, chúng ta cùng một công ty mà, tiện đường thôi” - Thanh Tùng mỉm cười nói.
Mỗi lần nói tới kiểu vấn đề không khi cả hai đều vô cùng ngượng ngùng, Mỹ An đành rẽ sang vấn đề khác: “Anh ở phòng nhân sự làm việc có quen không?”
Thanh Tùng không ngờ cô lại đi hỏi một câu ngô nghê như thế, nhịn không được bật cười lớn.
“Em nói gì sai sao?” - Mỹ An xấu hổ gãi đầu.
“Anh chỉ buồn cười là đến bây giờ em mới đi quan tâm anh đến công ty làm việc như nào.
Anh làm gì chả được, dù sao cũng là tạm thời, chờ em nguyện đi cùng anh thì chúng ta đâu quay lại nữa”
Mỹ An gắng gượng nở một nụ cười, tại sao cứ nói một hồi là lại về chủ đề này.
Đây cũng là lý do mà Mỹ An rất sợ ở cùng một chỗ riêng tư với Thanh Tùng, cậu cứ liên tục ép cô trả lời vấn đề này.
Mỹ An không phủ nhận, có đôi lúc cô cũng lung lay, cũng có ý định sẽ theo Thanh Tùng.
Những suy nghĩ đó nhanh chóng biến mất, cô không thể cột cuộc đời mình từ người họ Lưu này sang họ Lưu khác.
“Về phương án trị liệu cho chị Mỹ Tâm, em có nghe bác sĩ nói còn cách nào khác không? Bệnh viện hiện tại đủ tốt chưa, anh có thể giúp em chuyển sang chỗ khác.”
“Không cần đâu, hiện tại em lo được” - Mỹ An lắc đầu, cô không để ai biết tình trạng khó khăn hiện tại, đến cả Thiên Kim cô cũng không nói.
Giống một màn bảo vệ cuối cùng, sự tự trọng ít ỏi mà cô còn giữ lại cho mình.
“Có cần gì nhất định phải nói với anh nhé”
“Em biết rồi.”
Lưu Thanh Bách cả người âm trầm liên tục gõ tay lên bàn, Minh Thái đứng một bên muốn nói cũng không nói được, rốt cuộc là ai lại chọc giận tổng giám đốc của bọn họ rồi.
“Anh còn gì dặn dò không ạ?”
Im lặng, không có trả lời.
“Vậy tôi ra ngoài trước, có gì anh lại kêu”
“Đứng lại”
“Tôi ở đây!” - Minh Thái vừa lùi một bước đã vội trở về vị trí cũ.
“Gọi Mỹ An lên đây”
Khóe môi Minh Thái giật giật mấy cái rồi gật đầu rời đi, yên bình chưa được mấy ngày lại sắp có chuyện nữa rồi.
Mỗi lần Mỹ An bước vào căn phòng này đều rất muốn lao tới đánh chết Thanh Bách, không có chuyện gì cũng gọi cô lên đây để dày vò một trận.
Thật ra nói dày vò là có chút phóng đại, Thanh Bách cũng chưa từng ở trong công ty chèn ép cô, rất ra dáng một ông chủ mẫu mực.
“Tổng giám đốc, anh có chuyện gì muốn giao cho tôi?”
Biểu tình trên mặt Lưu Thanh Bách vẫn lạnh nhạt như thế, ném đến trước mặt cô một tập hồ sơ.
Mỹ An lườm anh một cái rồi nhặt lên mở ra xem, càng xem càng hoa cả mắt.
“Anh đưa tôi cái này là ý gì?”
“Cô còn không hiểu à? Vì cô mà ba mảnh đất kia mới rơi vào tay người khác, cô cũng nên chịu chút trách nhiệm” - Thanh Bách nhàn nhạt nói.
“Anh để tôi tham gia vào dự án này thật sao?” - Mỹ An khó tin hỏi lại, sau sự việc rối tung hôm đó cô nghĩ anh sẽ không bao giờ cho mình nhúng tay vào nữa.
“Đừng mừng vội, trước hết phải lấy được thiếp mời tham gia buổi đấu giá đã.” Ba mảnh đất trong dự án khu đô thị hiện đại của Thanh Tùng hiện đã bị ông chủ Tài bán cho chủ tịch Quang.
Chủ tịch Quang lại không định dùng nó mà mang ra đấu giá, quan hệ của Thế Quang và Thanh Bách trước giờ không tồi nhưng anh ta lại đánh tiếng gì
với Thanh Bách.
Việc Thanh Bách muốn ba mảnh đất