Hướng Thu Vân nhìn lướt qua đàm phóng viên đang đứng, mặt không có chút biểu tình nào: “Giang Hân Yên mới vừa làm đơn kiện tôi, mọi người đều biết chuyện này, bây giờ tất cả lại đều đem hết lực chú ý của mình đặt lên một người bình thường như tôi, tôi có nên cảm thấy mình rất vinh hạnh không?”
Nói rồi cô thuận tay gạt mấy người phóng viên đang đứng ở phía trước ra: "Làm ơn nhường đường một chút, cảm ơn.”
Các phóng viên không có ý định nhượng bộ, chỉ là lực tay của cô quá mạnh, mấy người phóng viên phía trước trực tiếp bị đẩy ra hai bên.
Mà mấy người đang đứng phía sau thấy vậy cũng vô thức tránh sang bên cạnh.
Hướng Thu Vân đi thẳng đến chiếc Porsche, mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ, Hạ Vũ Hào đi theo phía sau cô cũng ngồi vào trong xe.
“Nói chuyện với các phóng viên hùng hổ như vậy, em không sợ bọn họ viết bài lung tung à?” Hạ Vũ Hào khởi động xe, không chút để ý hỏi.
Hướng Thu Vân chỉ cười nhạt một tiếng: "Đặt vấn đề hỏi thiên vị đến vậy, sự tình bên trong còn biết rõ ràng như thế, vừa thấy cũng biết bọn họ là do Giang Hân Yên phái tới.
Cho dù tôi có nói như thế nào đi nữa thì bọn họ còn có thể nói tốt giúp tôi sao?
Hạ Vũ Hào ừ một tiếng, không nói nữa.
Hai người lái xe chạy thẳng đến một nhà hàng gần nhất, lúc này mới 10 giờ rưỡi, vẫn chưa đến giờ ăn cơm trưa.
Hạ Vũ Hào liền đề nghị cả hai cùng đi xem phim trước, trong lòng Hướng Thu Vân phiền muộn, có chút không thoải mái nên cũng không thèm cự tuyệt.
Hai người đứng xếp hàng mua vé và đồ ăn, lại bị một nhóm người đứng ở phía sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Chính là cô ta, là Hướng Thu Vân!” “Bởi vì một chút ghen tuông tranh giành tình cảm liền muốn lái xe đâm chết
bạn