“Đừng uống nữa” - Thanh Bách ngăn cô lại.
“Khi nãy liên tục rót em giờ thấy em bệnh liền muốn cẩm em sao?”
Thức ăn lại được mang ra, lần này Thanh Bách rất cẩn thận đưa Mỹ An ngửi trước, nếu cô thấy không sao thì mới để cô ăn.
Hai người ngồi thêm một lúc thì Mỹ An cũng thấm mệt, Thanh Bách vươn tay đỡ lấy cô, để cô tựa vào lòng mình.
“Em muốn nghỉ ngơi chưa?”
“Nghỉ ngơi? Anh đang dụ dỗ em đấy à?” - Hai má cô ửng hồng.
“Nếu anh thật sự có ý đó thì em tỉnh làm sao? Phản kháng à?” - Thanh Bách nhướng mày.
Mỹ An lắc đầu cười, cô không có sức phản kháng cũng không muốn phản kháng.
Thanh Bách bể Mỹ An lên cùng nhau về căn phòng quen thuộc của hai người.
Anh ngồi trên ghế cạnh cửa kính, đặt cô lên đùi mình.
Mỹ An vòng tay ôm cổ anh, tựa đầu vào vai anh:
“Thành phố này về đêm thật đẹp.”
“Cũng không có đẹp bằng em”
“Anh đừng dẻo miệng nữa.”
Thanh Bách cong môi không nói, anh ôm ghì lấy cô vào lòng, dịu dàng hôn từ tràn xuống mũi rồi môi cô.
Hai người trao nhau nụ hôn nồng nàn không chút nào cản và vướng bận.
Bỏ qua hết những hận thù, bọn họ nguyện chết trong tình yêu này.
Nhưng đó chỉ là niu, chỉ là mơ mà thôi, bọn họ chỉ có một đêm nay để quên.
hết sự đời ngày mai tỉnh dậy có lẽ ai sẽ về vị trí của người đó.
Cô sẽ đi tố cáo cha anh, bọn họ sau này có lẽ nhìn nhau cũng thấy hít thở không thông.
+
“Thanh Bách, hôn em nữa đi”.
Anh nghiến răng, chưa bao giờ Mỹ An bày ra dáng vẻ này với anh, hai mắt ngấn nước tràn đầy khát khao được yêu thương.
Thanh Bách điên cuồng hôn liếm từng tấc da thịt cô, anh không bỏ sót một chỗ nào.
Nhưng Thanh Bách không tiến xa hơn, anh chỉ muốn hôn cô, thể hiện sự trân trọng của anh với cô.
“Mỹ An, anh