Bọn họ đều biết cách để chọc vào nỗi đau của đối phương, người được yêu thì đã sao, người không được yêu thì đã sao.
Kết quả hiện tại, cả ba người không ai hạnh phúc cả.
Đông Quân lắc đầu, mặc kệ Thanh Bạch, anh ta chỉ cảnh cáo một câu cuối:
"Anh nhìn xong thì lập tức rời đi, nếu khiến cho Mỹ An kích động thì đừng trách tôi.
Cô ấy đã chịu đủ thương tổn rồi”
Thanh Bách không trả lời, anh bước vội đến phòng Mỹ An, nhẹ nhàng mở cửa sợ đánh thức cô nhưng anh không ngờ được cô vẫn chưa ngủ.
Mỹ An ngồi trên giường nhìn anh bình thản, không có tức giận cũng không có ý tình nồng đượm gì.
Đạm mạc tới khiến anh khó chịu.
“Mỹ An, em có sao không?”
“Em thì có sao được chứ, chẳng qua là mệt mỏi chút thôi”
“Anh...!anh.”
Mỹ An lên tiếng cắt lời anh:
“Không cần xin lỗi.
Chúng ta là người của hai chiến tuyến, em tính kể anh, anh tính kế em, không có gì là quá đáng.
Em chỉ là có hơi đau lòng, em nhớ anh đã từng nói anh sẽ không bao giờ đâm em nhưng cuối cùng anh cũng làm rồi”
“Mỹ An, em nghĩ anh không đau lòng sao?” - Vẻ mặt Thanh Bách đều là thống khổ, nếu cho anh chọn lại, anh sẽ không làm thế, chắc chắn là không.
Bởi vì từ hôm qua tới bây giờ, anh sống mà như chết, từng giây trôi qua là hàng vạn mũi tên đâm xuyên qua ngực.
Mỹ An mím môi, cô không muốn cùng anh nói vấn đề này nữa, bọn họ không
nên cứ xát muối vào trái tim nhau.
“Anh đã giao USB cho ông ta chưa?”
Thanh Bach lắc đầu.
Mỹ An thở ra một hơi, tay khẽ đưa lên bụng vuốt ve:
“Thanh Bách, anh có thể trả em USB không?”
Thanh Bách cười khổ, anh không thể.
“Anh có yêu em không?” - Mỹ An cũng không biết sao cô lại hỏi câu ngu ngốc như