Mỹ Tâm và Thiên Kim nhìn nhau thở dài, xem ra không
khuyên được Mỹ An rồi.
Đông Quân không hề biết ý định của Mỹ An, anh vẫn đang một mình cô quạnh thu xếp công việc rồi chuẩn bị quay về nhà.
Anh đến đây hơn ba tháng, bằng lòng bỏ hết mọi thứ
thành phố C mà chạy đến đây.
Mục tiêu ban đầu chính là có thể mang Mỹ An cùng trở về.
Bây giờ người chắc chắn là không mang về được rồi, lại còn mang thêm về một câu chuyện tình buồn.
“Mời vào” - Đông Quân nghe cửa phòng làm việc có tiếng
gõ.
“Anh đang bận à?” - Người đến là Mỹ An.
“Không có, em đến đây có chuyện gì không?”
“Bé Đào chưa nói gì với anh sao?” - Mỹ An nheo mắt.
Đông Quân ngẩn ra, lắc đầu hỏi:
“Không có, hai người có gì bí mật giấu anh à?”
“Hôm qua em có gọi cho bé Đào, nói là em sẽ cùng anh trở về.”
Đồng tử Đông Quân giãn ra, anh khẽ lắc đầu có chút không tin được thông tin mình vừa nghe thấy.
“Em có thể nói lại một lần nữa không?”
Mỹ An bật cười, đúng là kiếp này cô nợ ân tình của người này quá nhiều, chắc chỉ có thể đợi kiếp sau mới trả được.
“Em nói là em sẽ cùng anh về thành phố C
.
“Sao có thể vậy được, em và Thanh Bách...!còn đứa bé..” - Đông Quân bị bất ngờ tới độ không nói hoàn chỉnh nổi một cầu.
“Anh đừng nghĩ nhiều, em đã hứa về thành phố C một chuyển mà, sẵn tiện đi cùng anh luôn.
Thành phố C không khí tốt, cảnh quang trong lành, dưỡng thai cũng rất tốt” - Mỹ An chậm rãi nói.
Đông Quân cong môi,