“Trâu già? Em nói anh là trâu già?” - Đông Quân nghiêm mặt.
“Chứ sao nữa, cô của em mới có hai mươi hai tuổi còn anh thì đã ba mươi hai rồi đó” - Bé Đào vừa nói vừa lêu lêu anh.
“Em được lắm, để xem hôm nay anh trừng trị em thế nào?
Mỹ An nhìn hai anh em đuổi nhau qua lại chạy khắp nhà nhìn xuống bụng mình khẽ vuốt ve nghĩ thầm.
Thật ra ở lại nơi này cũng không tệ, một nơi tràn ngập niềm vui:
Bé Đào nằng nặc muốn Mỹ An ngủ lại một đêm, cô cũng không từ chối.
Bé Đào chủ yếu là muốn được biết thêm về em bé trong bụng của Mỹ An.
“Chị sẽ ở đây trong bao lâu ạ? Khi nào thì chú kia sẽ đến đón chị?”
Chú kia trong lời nói của bé Đào tất nhiên là Thanh Bạch, Mỹ An mím môi, cố nặn ra một nụ cười:
“Chắc chị sẽ ở đây hơn một tháng lận, chị đang muốn nghỉ ngơi.
Nơi này rất
tốt, không khí trong lành còn có một bé Đào dễ thương.”
“Chị ở hai ba tháng cũng được, em và anh em chắc chắn sẽ chăm sóc cho chị và baby thật tốt” - Anh Đào lại vươn tay xoa xoa bụng cô.
“Anh Đào thích baby lắm hả?”
“Em thích lắm, em muốn anh hai mau mau kiếm chị dâu về sinh baby cho em” - Bé Đào bĩu môi, cô bé đã biết