Mỹ An nghiêng đầu vào tai cô nói nhỏ:
“Người ở ngay trước mắt, không tiến lên là mất cơ hội đó”
“Cô nói cái gì vậy!” - Thanh Xuân ngại ngùng chạy ra khỏi bếp.
“Một người dễ xấu hổ, một người không hành động, vậy biết khi nào em mới có chị dâu được?” - Bè Đào nhìn cô chán nản nói.
Bốn người nhưng lại nấu cả một bàn tiệc thịnh soạn, mà hơn phân nửa những món trên bàn là món của Đông Quân thích.
“Anh nhìn xem, em có gạt anh đâu, cô giáo nấu toàn món anh thích thôi”
Mỹ An cười nói:
“Nói muốn mời cô một bữa cơm cuối cùng lại để cô tự tay nấu, nhưng mà cô
nấu ngon như này, không ai cưỡng lại được”
“Không có, không có, tôi nấu cũng bình thường thôi” - Thanh Xuân nhỏ giọng nói.
“Dù sao cũng cảm ơn cô, sau này có thời gian đến chơi thường xuyên, bé Đào nói cô vẽ đẹp lắm.
Hy vọng có cơ hội thưởng thức tác phẩm của cô” - Đông Quân quay sang nói với Thanh Xuân.
“Những bức tranh của tôi rất...!rất tầm thường” - Thanh Xuân xua xua tay.
“Không gì là tầm thường cả, nhất là sáng tạo nghệ thuật”
Mỹ An và bé Đào nhìn nhau, hài lòng gật đầu, Đông Quân cuối cùng cũng biết chủ động hơn rồi.
Thật ra Đông Quân hoàn toàn nói chuyện một cách bình thường, anh đối nhân xử thế luôn ôn hòa, lịch thiệp.
Thanh Xuân dù sao cũng là giáo viên của bé Đào, anh nói thêm mấy câu