Lưu Thanh Bách ngồi vắt chéo chân trên ghế trầm tư, tin tức Mỹ Tâm bị tai nạn trở thành người thực vật chính là anh cho người truyền đi khắp nơi.
Nếu không Mỹ An cũng không thể biết được nhanh như vậy, mục đích của anh đúng là muốn cô tro vě.
Thanh Bách luôn phủ nhận chuyện anh nhớ cô, anh không thể nào có chút cảm tình nào với loại phụ nữ đó.
Thanh Bách chỉ muốn Mỹ An Trở về để tính toán từng món nợ cho thật rõ ràng.
“Tổng giám đốc, buổi tiệc tối nay anh có đi không a? Hay là để em từ chối giúp anh." - Trợ lý Trương Minh Thái hỏi.
Lưu Thanh Bách nhướn mày rút tấm danh thiếp trong túi ra, xoay qua xoay lại rồi khẽ nhếch môi: “Không cần đầu, tôi sẽ tham gia.
“Anh chắc chắn là sẽ đi chứ?" - Minh Thái không tin hỏi lại, bình thường những buổi tiệc xã giao kiểu này tổng giám đốc đều bắt cậu tìm cớ thoái thác.
Lưu Thanh Bách không trả lời mà cong môi lên cười với cậu.
Minh Thái tự thấy cả người rét run, gật đầu đã hiểu sau đó lui ra ngoài.
Trần Mỹ An rất nhanh nhận được công việc phục vụ tại buổi tiệc, quản lý rất hài lòng về ngoại hình của cô.
Buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn xa hoa, từ cách bày trí cho đến trang phục của nhân viên vô cùng chuyên nghiệp.
Mỹ An chỉ biết thầm mong không ai nhận ra cô, Mỹ An không sợ nhục cô chỉ sợ rắc rối thôi.
Mỹ An cầm theo một khay rượu sâm panh đi qua lại mời các vị khách quý.
Một lát sau, Mỹ An thấy Thiên Kim bước vào phòng tiệc,.
ngôn tình sủng
Thiên Kim trang điểm rất lộng lẫy mặc bộ váy của thương hiệu nổi tiếng, Mỹ An có chút chạnh lòng nhưng rất nhanh cảm giác đó đã trôi qua.
Mỗi người đều có cuộc đời của mình, có lẽ cô chỉ chịu bất hạnh một khoảng thời gian thôi
Thiên Kim chào hỏi một vài người có tiếng trong giới giải trí sau đó chạy đi tìm Mỹ An.
“Công việc có vất vả lắm không?"
Mỹ An lắc đầu, so với đi nhảy ở quán bar thì đã nhàn hạ lắm rồi.
“Cậu làm việc đi nhé, tớ phải đi rồi." - Thiên Kim nháy mắt với cô rồi cầm lấy một ly sâm panh rời đi.
Một người đàn ông đi tới trước mặt Mỹ An, giọng điệu đầy hoài nghi “Cô có phải là Trần Mỹ An không?”
Mỹ An điếng người, cô biết người đàn ông này, chủ tịch
Quang nhưng cô rất bình tĩnh nhẹ giọng nói: “Ngài nhận làm người rồi ạ, không biết ngài có dùng sâm panh không?" “Cảm ơn, không cần đầu” - Anh vẫn chưa tin, hỏi lại lần nữa - “Cô thật sự không phải Trần Mỹ An sao?"
Mỹ An hơi củi mặt xuống kiên quyết lắc đầu sau đó Thể Quang cũng không truy hỏi nữa.
Ngay khi Lưu Thanh Bách bước vào đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, người ngàn năm không dự bất kỳ buổi xã giao nào hôm nay lại chịu đến đây.
Đạo diễn Thuận, chủ của buổi tiệc, nhanh chóng ra đón tiếp anh.
“Tổng giám đốc Bách, làn gió nào đã thổi cậu đến đây vậy?" “Không phải gió, là chiếc Bugatti Chiron của tôi."
Đạo diễn Thuận nghẹn họng nhưng vẫn nở một nụ cười niềm nở: “Nếu cậu đã đến thì ở lại lâu một chút, phía sau còn tiết mục hấp dẫn.”
Thanh Bách không hứng thú mấy gật đầu một cái rồi đi vào trong, anh đảo mắt tìm kiếm Mỹ An nhưng không thấy.
Phòng tiệc vô cùng rộng, không dễ dàng gì có thể tìm thấy một người.
“Tổng giám đốc Bách, đã lâu không gặp" - Người bước đến là Chủ tịch Quang, một bạn làm ăn lâu năm của anh, người có nhiều hợp tác cũng như tranh chấp với tập đoàn Lưu Gia “Chủ tịch Quang cũng đến à?" - Lưu Thanh Bách lịch sự gật đầu lại.
“Cậu còn đến sao lại không có tôi được chứ? À khi nãy tôi gặp một người rất giống vợ cũ của anh, có thể nào là cô ấy không?" “Anh chắc chắn nhìn lầm rồi” - Lưu Thanh Bách lạnh nhạt nói.
“Thật sự rất giống đó, mà cũng không thể nào nhỉ, cô gái đó chỉ là một phục vụ” - Thế Quang gật gù nói, mặc dù trong lòng anh không định hơn tám phần đó là Mỹ An.
Lưu Thanh Bách nhướn mày nhìn Thế Quang không muốn trả lời nữa.
Anh biết cô làm phục vụ ở đây